Nhưng quỷ anh rõ ràng trở nên mạnh mẽ hơn. Lần đầu tiên bị thương chảy máu xanh đầy đất, giờ thì lưng rách ra rồi lập tức khép lại.
Cố Khanh tạm thời không muốn giết chết quỷ anh này, cô cần dựa vào quỷ anh này tìm ra kẻ đứng sau.
Cố Khanh thu lại linh lực, kiếm biến mất, sau đó lục tìm trong nhẫn không gian lấy ra Hạnh Hoàng Kỳ.
Đây là vũ khí giam cầm rất tốt.
Cố Khanh ném lá cờ lên đầu quỷ anh, Hạnh Hoàng Kỳ tự động hình thành một kết giới nhốt nó lại.
Mặc quỷ anh ở bên trong va đụng cỡ nào thì Hạnh Hoàng Kỳ vẫn không dao động.
Cố Khanh bỏ mặc quỷ anh, tiếp tục làm phép giúp Từ Bảo Châu khôi phục mệnh cách.
Ánh lửa trong năm ngọn đèn ổn định, Cố Khanh thấy rõ các loại khí xung quanh thân thể Từ Bảo Châu.
Nguyên tay trái của Từ Bảo Châu đã biến thành màu vàng. Các loại khí trong thân thể gồm màu đỏ, xanh, vàng, trắng, xám đều dần biến thành vàng.
Điểm cuối của sự đổi màu nằm ở tay trái, vị trí ngón trỏ biến hóa đầu tiên có một lỗ hổng nhỏ xíu đến gần như bỏ qua.
Trong ngón trỏ của Từ Bảo Châu có hình tượng một con Tỳ Hưu tí hon.
Cố Khanh lấy ra kim bạc, lúc này nghĩ biện pháp bài trừ thứ đó ra là dễ giải quyết.
Đầu tiên dùng kim bạc phong kín phần từ cánh tay trái trở lên, phòng ngừa ‘Tỳ Hưu’ chạy trốn.
Tiếp đó, dùng kim bạc dọc theo huyệt vị từng tấc dò xuống, bởi vì tay đã thành kim loại, cần dùng linh lực mới có thể đâm vào.
Tỳ Hưu tí hon trên ngón trỏ nhích nhẹ, dường như cảm giác được nguy hiểm sắp đến, nó di chuyển về phía lỗ hổng đã chui vào.
Cố Khanh thầm nhẹ lòng, xem ra hữu dụng!
Đồng thời, trong kết giới do Hạnh Hoàng Kỳ tạo ra, quỷ anh giãy giụa càng kịch liệt.
Từng mũi kim một, bởi vì kinh mạch từ cánh tay trở lại đã bị phong lại, Tỳ Hưu không thể hấp thu được tài vận mà trở nên xao động.
Tỳ Hưu dần bò ra khỏi ngón tay của Từ Bảo Châu, trong khoảnh khắc đã bị một đôi đũa kẹp lấy.
Là đũa gỗ đào Cố Khanh cố ý chuẩn bị, Tỳ Hưu tí hon bị kẹp lấy không thể nhúc nhích, bị Cố Khanh bỏ vào một cái hộp gỗ đào nhốt lại.
Cố Khanh tắt đèn, rót một chút linh lực vào người của Từ Bảo Châu.
Từ Bảo Châu từ từ tỉnh lại.
Mới rồi Từ Bảo Châu nằm mơ, các loại vàng bạc châu báu quý giá hiện ra trước mặt cô ta, nếu không phải bàn tay nóng bỏng nhắc nhở bản thân thì cô ta thiếu chút nữa quên mất đây là một giấc mộng.
Từ Bảo Châu phát hiện trên người mình tựa hồ thoải mái hơn rất nhiều, từ trên giường ngồi dậy, cô ta mơ hồ hỏi: “Cố Khanh, đã giải quyết rồi sao?"
Cố Khanh thu thập đồ đạc: “Có thể giải quyết thì tôi đã làm xong rồi, muốn tay phục hồi thì cậu tốt nhất trong thời gian ngắn làm nhiều việc tốt tích lũy công đức, nếu để lâu e rằng sẽ bị ảnh hưởng.”
Cố Khanh lại chỉ hướng quỷ anh bên dưới Hạnh Hoàng Kỳ:
“Vừa rồi thứ này tới đây lấy mạng cậu, tốt nhất là cậu nên suy nghĩ kỹ là ai muốn hại cậu, nếu không thì lần sau chưa chắc tôi cứu được cậu.”
Từ Bảo Châu nhìn theo hướng Cố Khanh chỉ, giật mình vã mồ hôi lạnh ướt người, bởi vì vừa được làm phép nên mắt của cô ta có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng quỷ anh.
Nếu không phải Cố Khanh ở đây, sẽ bị quái vật này giết chết? Từ Lương tìm nó sao?
Từ Bảo Châu cắn môi, lần này cô ta tuyệt đối phải làm cho Từ Lương trả giá đắt!
Bên chỗ Từ Lương và thuật sĩ thì một đống hỗn độn.
Thuật sĩ vốn tưởng rằng sức mạnh của quỷ anh tăng cường, hẳn là có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Nhưng thật không ngờ, quỷ anh không trở về, ngược lại ông ta phun ra một ngụm máu, đó là lúc Tỳ Hưu tí hon bị Cố Khanh ép ra ngoài cơ thể của Từ Bảo Châu.
Thuật sĩ lập tức hiểu được mình đá trúng tấm sắt rồi.
Từ Lương còn ở bên cạnh quan tâm hỏi: “Đại sư, ngài làm sao vậy?”