Nào ngờ thuật sĩ quát vào mặt anh ta:
“Xéo! Lấy lại tiền rồi biến đi! Nếu không tôi sẽ lấy anh làm thức ăn cho bé ngoan của tôi!”
Từ Lương vừa nghe lời này thì không dám nói gì nữa, dâng lên chi phiếu đã giao hẹn trước, trực tiếp xoay người chạy ra ngoài.
Sau khi Từ Lương rời đi, đạo sĩ bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Ông ta phải trốn thôi.
Pháp thuật bị người ta phá, chắc chắn bé ngoan đã bị bắt, ông ta phải trốn nhanh, nếu lỡ bị bắt thì toi.
Thuật sĩ chạy rất nhanh.
Đợi đến khi Cố Khanh dẫn người tìm đến đây chỉ thấy người đi lầu trống, trong phòng có cái bình chứa xác chết của quỷ anh còn bốc lên mùi máu tươi nồng đậm.
Bên kia, Từ Bảo Châu giải quyết vấn đề về nhà, rốt cục cũng biết vì sao lại có người muốn hại mạng sống của mình.
Cha vậy mà muốn giao một nửa cổ phần của ông ta cho cô ta?!
Thảo nào Từ Lương sốt ruột như vậy.
Từ Bảo Châu nghe mẹ nói Từ Lương ra ngoài từ sáng sớm còn chưa về, Từ Bảo Châu không sốt ruột, cô ta không nói ra chuyện phát sinh hôm nay, vô luận là về quỷ anh hay đã giải quyết xong vấn đề của cô ta.
Từ Bảo Châu trước tiên tra xét tiền trong tài khoản của mình, lập tức chuyển khoản tiền thù lao đã đồng ý với Cố Khanh, sau đó cô ta quyên hết số tiền mà hiện tại mình có thể vận dụng được.
Còn về đồi mồi vớt được từ trong biển, Từ Bảo Châu định tìm người bán rồi quyên tiền tiếp.
Từ Bảo Châu đã nhìn thấu, cái gì cũng không quan trọng bằng mạng của mình!
Cô ta lặng lẽ chờ đợi.
Chờ từ Lương về đến nhà, biểu cảm giống như gặp quỷ khi nhìn thấy cô ta.
Từ Bảo Châu mới cười kỳ dị nói nhỏ vào tai của Từ Lương:
“Anh muốn có tập đoàn họ Từ đến thế sao? Vậy sao anh không dứt khoát giết cả nhà chúng tôi luôn đi?!”
Từ Lương hít sâu một hơi, rời xa Từ Bảo Châu ba mét. Bộ dáng này của Từ Bảo Châu đặc biệt giống như bị quỷ nhập vào người!
Nhưng chờ khi có mặt người khác thì Từ Bảo Châu trở lại bình thường.
Từ Lương cảm thấy, Từ Bảo Châu đã không còn là Từ Bảo Châu nữa rồi! Khẳng định là có lệ quỷ chiếm cứ thân thể Từ Bảo Châu, cô ta muốn giết anh ta!
Từ Lương bị biểu hiện của Từ Bảo Châu dọa sợ, liên tiếp mấy ngày không ngủ được.
Một buổi sáng nọ, chào đón Từ Lương là một cái tát giận dữ của cha Từ.
Cha Từ chụp tờ báo vào mặt Từ Lương:
“Con nói rõ cho cha, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”
Từ Lương vẻ mặt mờ mịt cầm lấy tờ báo, nhìn thấy tiêu đề viết hoa in đậm: Châu báu họ Từ lấy thứ phẩm tráo hàng tốt, đá quý toàn là hàng kém?!
Từ Lương đọc kỹ thì nội dung bài báo đề cập cửa hàng do anh ta phụ trách.
Việc này vừa xảy ra, chắc chắn có nhiều người tiêu dùng đến tập đoàn họ Từ trả hàng, rồi còn giá cổ phiếu của tập đoàn, cha Từ nghĩ đến những thứ này là tức giận đến mức mặt đỏ rần.
Từ Bảo Châu âm thầm nhếch mép sung sướng hướng Từ Lương, hé môi không tiếng động nói: Đây là báo ứng của anh!
Từ Lương nhanh chóng nói: “Cha! Là Bảo Châu, là nhỏ đó hãm hại con! Nhỏ còn cười với con!”
“Vớ vẩn!” Cha Từ không ngừng giải thích: “Con thương tổn Bảo Châu thì cho rằng Bảo Châu cũng sẽ hại con sao?! Lấy hàng kém thay hàng tốt, chẳng lẽ là Bảo Châu ép con làm như vậy?!”
Sắc mặt Từ Bảo Châu còn có chút tái nhợt, nói:
“Cha, con thấy hơi khó chịu, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Cha Từ vốn có áy náy với Từ Bảo Châu, lập tức đồng ý. Sau đó ông ta vội vàng mang theo Từ Lương đi xử lý vấn đề tiếp theo, lần này, tập đoàn họ Từ tổn thất lớn.
Từ Bảo Châu trở về phòng, đốt một tấm danh thiếp của phóng viên thành tro.
Mấy ngày sau Từ Bảo Châu mới trở lại trường học.
Châu báu họ Từ xảy ra chuyện đã sớm đồn khắp các bạn học. Từ Bảo Châu luôn cao ngạo lần này không thèm để ý mọi người xì xào bàn tán, trở nên khiêm tốn rất nhiều.
Những người vây quanh Từ Bảo Châu nói muốn chơi cổ phiếu với cô ta cũng giải tán.