Lúc trước Từ Bảo Châu không có ở đây, vài người cảm thấy kiếm đã đủ rồi, rút tiền ra. Còn lại vài người không chịu bán ra, bị lỗ một số tiền lớn, hiện tại còn lại tiền phỏng chừng gần bằng với số tiền lúc trước bỏ vào, nếu vẫn không chịu bán ra e rằng sẽ lỗ to.
Mấy người kịp thời rút khỏi thị trường chứng khoán thì trong thời gian tới, phỏng chừng cũng sẽ xảy ra chút vấn đề nhỏ, khiến bọn họ tiêu hết một khoản tiền, trả lại số tiền lúc trước kiếm lời theo Từ Bảo Châu.
Tài phú không thuộc về mình thì dù tạm thời cầm trong tay, sớm hay muộn cũng sẽ mất đi.
Ở trong trường học qua mấy ngày.
Lúc cuối tuần Cố Khanh quay về biệt thự thăm cha mình.
Lúc trước Tạ Vọng Sóc nói là tới đây cùng con gái, nhưng trên thực tế cô vừa về đã đi học, không ở bên cha được vài ngày. Nhưng Tạ Vọng Sóc tỏ vẻ, một mình ông ở nhà tu luyện, còn có chó mèo bên cạnh, không thấy cô đơn.
Ngày này, Cố Khanh trở về nhà.
Vừa vào cửa cô đã nghe được tiếng nói chuyện và tiếng cười của hai người đàn ông, ở giữa xen lẫn vài tiếng mèo kêu và chó sủa.
Cố Khanh tò mò đi vào, nhìn thấy cha mình đang nói chuyện rôm rả với một người đàn ông trung niên lạ mặt.
Thấy con gái trở về, Tạ Vọng Sóc cười nói: “Khanh Khanh về rồi à?”
Tạ Vọng Sóc vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Mau tới đây ngồi xuống, cha giới thiệu một người cho con.”
Cố Khanh hiếm khi thấy cha mình có dáng vẻ thoải mái như vậy, nghe lời đi tới ngồi xuống.
Mèo trắng từ trên đùi Tạ Vọng Sóc di chuyển đến trên đùi Cố Khanh, nằm bẹp dí như tấm thảm, cầu vuốt ve.
Chó mực thì thừa dịp chiếm lấy vòng tay của cha Tạ, híp mắt lại, im lặng.
Tạ Vọng Sóc chỉ hướng người đàn ông trung niên khuôn mặt nghiêm túc, nhưng trong mắt tràn ngập ý cười ngồi phía đối diện, cười nói:
“Con có thể kêu vị này là bác Lâm, đây là bạn tốt của cha khi còn trẻ, đã lâu không liên lạc, không ngờ gặp nhau ở đây.”
Cố Khanh tò mò nhìn ‘bác Lâm’ không giận mà có uy, khí tràng này, còn có chính khí và sát khí đầy người, vừa nhìn liền biết là làm lính hoặc là làm cảnh sát.
Cố Khanh ngoan ngoãn hô một tiếng "Bác Lâm".
Lâm Nghiệp Cần cũng không ngờ gặp được bạn tốt nhiều năm không gặp tại đây.
Năm đó khi Tạ Vọng Sóc và Lâm Nghiệp Cần quen biết nhau, hai người đều là thanh niên trẻ tuổi.
Lúc ấy, Tạ Vọng Sóc ra ngoài rèn luyện đúng dịp gặp Lâm Nghiệp Cần mới làm cảnh sát hình sự.
Lúc ấy Lâm Nghiệp Cần đang đau đầu vì một vụ án giết người liên hoàn, Tạ Vọng Sóc tình cờ đi ngang qua phát hiện quỷ hồn của nạn nhân trong vụ án giết người liên hoàn, liền thuận tay giúp đỡ, đưa tin cho Lâm Nghiệp Cần.
Sau khi vụ án này bị phá, Lâm Nghiệp Cần bị đẩy ra trước mà nổi tiếng như cồn, song song đó biết đến một thế giới không ai biết, kết bạn với Tạ Vọng Sóc.
Hai người hợp tác phá nhiều vụ án, chẳng qua một người ở trước đài, một người ở phía sau màn.
Nhưng về sau, Tạ Vọng Sóc rèn luyện xong quay về gia tộc, cùng mẹ Cố Khanh yêu nhau, rồi xảy ra vụ Cố Khanh bị người ta trộm đi, vợ đau buồn qua đời, trong lúc ông tìm con thì bị đánh lén xảy ra một loạt sự tình.
Điều này khiến Tạ Vọng Sóc hối hận không bảo vệ tốt vợ con, cũng khép kín bản thân, đều cắt đứt liên lạc với bạn cũ.
Lần này là ngẫu nhiên gặp Lâm Nghiệp Cần.
Tạ Vọng Sóc cũng rất bất ngờ vì nhà của Lâm Nghiệp Cần ở khu này, sáng này lúc dắt chó mèo đi dạo ông tình cờ gặp lại bạn cũ.
Lâm Nghiệp Cần bây giờ đã không còn là một cảnh sát hình sự nho nhỏ, đã là cục trưởng cục công an thành phố S.
Đừng nhìn Lâm Cần vẻ mặt nghiêm túc, trên thực tế ông ấy rất có hảo cảm với Cố Khanh ngoan hiền, con gái thật tốt, ngoan ngoãn đáng yêu! Không như con trai, chỉ biết chọc người tức giận!
Nghe được Cố Khanh ngoan ngoãn chào hỏi mình, kêu ‘bác Lâm’, Lâm Nghiệp Cần càng ghét bỏ thằng nhóc thối nhà mình.