Lâm Nghiệp Cần nhìn về phía Tạ Vọng Sóc: “Lão Tạ, hâm mộ ông thật, có con gái ngoan thế này. Không giống tôi, thằng nhóc thối trong nhà tuyệt đối không nghe lời! Đã gần ba mươi tuổi cũng không biết tìm bạn gái, suốt ngày lo điều tra vụ án, ba ngày hai đầu bị thương, lỡ như có điều gì bất trắc thì cha già như tôi biết sống sao đây?”
Con trai của Lâm Nghiệp Cần cũng giống như cha mình, đã chọn làm cảnh sát hình sự.
Bản thân Lâm Nghiệp Cần không thích cho con trai làm cảnh sát hình sự.
Đúng thế, mặc dù qua nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn rất yêu nghề cảnh sát, nhưng nghĩ đến con trai ra sống vào chết ở cương vị này, phải đối mặt với các loại tội phạm, làm cha thiệt tình không muốn nhìn thấy.
"Ồ?" Tạ Vọng Sóc nghe Lâm Nghiệp Cần càu nhàu lại cảm thấy con trai ông ấy rất tốt: “Như vậy không tốt sao? Con nối nghiệp cha, chắc ông làm tấm gương rất tốt cho con trai.”
Lâm Nghiệp Cần khiêm tốn khoát tay áo:
“Tấm gương gì chứ? Thằng nhóc đó giấu tôi lén đi làm cảnh sát hình sự, còn giấu cả tình huống gia đình của mình, lẽ nào người cha này khiến nó mất mặt sao?!”
Đừng nhìn Lâm Nghiệp Cần có vẻ bực bội, nhưng trong mắt tràn ngập tự hào, ước chừng ông ấy khá vừa lòng với con trai mình.
Bạn cũ gặp lại trò chuyện đến giờ cơm chiều, Lâm Nghiệp Cần tiện thể ăn cơm trong nhà Cố Khanh.
Sau khi xong cơm chiều, điện thoại của Lâm Nghiệp Cần reo chuông, xem màn hình thì là con trai gọi điện.
Hai người nói vài câu qua điện thoại, sau đó vẽ mặt Lâm Nghiệp Cần xin lỗi nói:
“Ngại quá Lão Tạ, con trai tới đón tôi, hôm khác chúng ta lại nói chuyện!”
Lúc trước trong cuộc nói chuyện, Tạ Vọng Sóc cũng biết con trai Lâm Nghiệp Cần gần đây đang vội vàng tra xét một vụ án, đã mấy ngày không về nhà.
Hiện tại con trai người ta đã trở lại, ông không muốn quấy rầy hai cha con này gặp nhau, đồng ý lần sau tán gẫu tiếp.
Tạ Vọng Sóc và Cố Khanh đưa Lâm Nghiệp Cần tới cửa biệt thự.
Cơm chiều qua đi thì sắc trời đã mờ tối.
Có một bóng dáng cao ráo dựa vào bên cửa.
Trong bóng tối, gần miệng có một chút tia lửa lóe lên, tựa hồ đang hút thuốc.
Lâm Nghiệp Cần hùng hổ hét to một tiếng:
“Thằng nhóc, lại đây cho cha!”
Đối phương đứng thẳng người, chậm rãi đi tới, lộ ra khuôn mặt đẹp trai nam tính.
Cố Khanh nhìn bác Lâm tóc lưa thưa, hơi mập, lại nhìn anh Lâm đẹp trai đến mức có thể đi làm người mẫu, không khỏi trầm mặc
Năm tháng đúng là một con dao giết heo.
Bác Lâm vỗ vai con trai mình, cười tủm tỉm giới thiệu: “Đây là con trai tôi, Lâm Ý.”
Tạ Vọng Sóc khen ngợi:
“Giống hệt Lão Lâm thời trẻ!”
Cố Khanh: "”
Lâm Nghiệp Cần trịnh trọng giới thiệu hai cha con Cố Khanh:
“Đây là bạn cũ của cha, con cứ gọi chú Tạ là được, đây là con gái của chú Tạ, em gái của con, sau này gặp nhớ chăm sóc chút.”
Từ lúc đi qua Lâm Ý đã dụi tắt điếu thuốc, thái độ nghiêm túc kêu ‘chú Tạ’ và ‘em gái’.
Chờ khi đi ra biệt thự nhà họ Tạ.
Lâm Ý mới hỏi:
“Chú Tạ này làm nghề gì vậy cha? Sao trước kia không nghe cha nhắc đến?”
Lâm Nghiệp Cần làm vẻ mặt nhìn cậu bé vô tri:
“Chú Tạ của con hả, nhà họ đều là đại sư huyền học! Đúng, là nó đấy, phong kiến mê tín trong miệng của con!”
Lâm Ý ngạc nhiên nhìn lại.
Lâm Nghiệp Cần nói:
“Đừng nhìn cha với ánh mắt đó, nói cho con biết, đừng không tin. Vụ án trên tay con nếu có chú Tạ và em gái con chịu giúp thì tốc độ giải quyết có thể nhanh hơn gấp đôi!”
Lâm Ý vẫn giữ nguyên ánh mắt không tin.
Lâm Nghiệp Cần vốn muốn nói gì nữa, cuối cùng im lặng, sự thật rất nhanh sẽ dạy con trai của ông ấy cách làm người.
Bên Cố Khanh.
Tạ Vọng Sóc đã bắt đầu tu luyện lúc này nheo mắt lại nhìn bóng lưng cha con nhà họ Lâm:
“Khanh Khanh, cha mới xem tướng mạo anh trai nhà họ Lâm của con dường như gần đây không được may mắn lắm.”
Cố Khanh gật đầu: “Tướng khốn đốn, nhưng có quý nhân tương trợ, sẽ không sao.”