Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 589 - Chương 590: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 590: Vô Đề

Con gái đã nói như vậy thì Tạ Vọng Sóc cũng yên lòng, con gái lợi hại hơn ông, nếu con gái đã nói không sao thì chắc chắn là ổn hết!


Đầu hẻm.


Trong một chiếc xe bình thường có hai người ngồi.


Lâm Ý và cấp dưới Vương Vạn Thành đã ngồi đây theo dõi rất lâu.


Đây là một vụ giết người hàng loạt.


Tất cả các nạn nhân đều là phụ nữ.


Người chết từ tuổi tác, nghề nghiệp, tính cách, ngoại hình và các khía cạnh khác đều không có điểm tương đồng, điểm duy nhất giống nhau là khóe mắt trái của người chết có nốt ruồi mỹ nhân.


Tất cả người chết đều là một nhát dao chết tươi.


Thời gian đều ở buổi tối.


Địa điểm là gần khu phố này.


Camera chỉ ghi lại hình ảnh mơ hồ của một người đàn ông trong bộ đồ thể thao màu đen, đội mũ và khẩu trang.


Cho đến nay đã có bốn người bị hại.


Mà đội cảnh sát hình sự bọn họ vẫn chưa tìm được tung tích hung thủ.


Không còn cách nào khác, họ tìm thấy nữ cảnh sát có khóe mắt có một nốt ruồi để thực hiện kế hoạch mồi nhử.


Họ để nữ cảnh sát cải trang thành những người phụ nữ văn phòng tìm được công việc ở công ty gần đây, vì tiện cho công việc nên thuê nhà gần chỗ làm.


Nữ cảnh sát đã ngụy trang tan tầm lòng vòng ở chỗ này vài ngày rồi, ngay cả dì bán trái cây ở dưới lầu cũng biết đến cô ấy, còn nhắc nhở cô ấy cẩn thận một chút, gần đó có án mạng xảy ra.


Phỏng chừng hung thủ chắc cũng nhìn thấy cô ấy rồi.


Sắc trời dần tối, sắp đến giờ tan ca mỗi ngày của nữ cảnh sát.


Lúc tan ca cô ấy sẽ đi qua ngõ nhỏ này, đây là địa điểm phạm án tốt nhất mà bọn họ phân tích ra được.


“Đội trưởng, hình như có động tĩnh!” Vương Vạn Thành đột nhiên nói.


Lâm Ý vội vàng nhìn qua.


Từ xa trông thấy nữ cảnh sát của đội mặc bộ đồ vest chậm rãi đi tới.


Nhưng không biết từ lúc nào, ở góc đường có thêm một bóng dáng màu đen, quần áo thể thao màu đen, đội mũ, đeo khẩu trang, cách ăn mặc giống hệt người bị camera chụp được.


Người này xuất hiện khi nào?!


Đè xuống nỗi bất an, Lâm Ý và Vương Vạn Thành liếc nhau một cái, lặng lẽ ở trong máy thông tin nhắc nhở nữ cảnh sát cẩn thận, sau đó hai người chậm rãi xuống xe.


Ngõ nhỏ này bốn phương thông suốt, vì có thể bảo chứng bắt được người, Lâm Ý sắp xếp người ở mỗi con đường, chuẩn bị bắt lươn trong rọ!


Gần, gần, người đàn ông đã lấy ra con dao giấu trong quần áo.


Tất cả mọi người chuẩn bị xong, Lâm Ý phát ra tín hiệu bắt người, anh ấy dẫn đầu xông lên trước.


Rất nhanh, hung thủ bị bao vây.


Nhưng dường như có cái gì không đúng?


Tại sao hung thủ này không chạy trốn?


Đúng vậy, từ khi Lâm Ý hạ lệnh mọi người bao vây, hung thủ này không lộ ra chút dấu hiệu muốn chạy trốn.


Lâm Ý cầm súng trong tay, cho dù đối phương không chạy anh ấy cũng không thể vì vậy mà buông lỏng cảnh giác.


“Buông dao trong tay anh xuống, bó tay chịu trói!"


Hung thủ đội mũ, bóng đêm mờ tối, chỉ có ánh đèn đường chiếu sáng, không thấy rõ biểu cảm của hắn, nhưng khóe miệng lại kéo ra một nụ cười.


Hắn không bỏ dao xuống, ngược lại tốc độ cực nhanh đâm hướng ngực của nữ cảnh sát ở bên cạnh Lâm Ý, tốc độ quá nhanh, ước chừng trong khoảng hai, ba giây, đây căn bản không phải là tốc độ mà loài người có được!


Nếu như không phải Lâm Ý theo bản năng nắm lấy cánh tay nữ cảnh sát kéo qua, e rằng con dao không phải đâm trúng cánh tay mà lại là một nhát giết chết cô ấy.


Súng của tất cả mọi người đã nhắm vào kẻ giết người.


“Đội đội đội đội trưởng, anh anh anh ta không có bóng dáng!" Vương Vạn Thành lắp bắp nói.


Mặt Lâm Ý đanh lại đưa mắt nhìn qua.


Quả thật, dưới ánh đèn đường, bóng dáng của bọn họ đều bị kéo rất dài, chỉ có hung thủ trước mắt cư nhiên không có bóng dáng!


Lâm Ý nhớ lại mới không lâu trước đó cha nói ‘phong kiến mê tín’, Lâm Ý không khỏi thầm mắng một tiếng xui xẻo, chắc không phải trùng hợp vậy chứ?


Bình Luận (0)
Comment