Chờ khi hung thủ ngẩng đầu lộ ra đôi mắt thuần đen không có tròng trắng mắt thì linh cảm không may đó lên tới đỉnh điểm.
Tất cả mọi người đều ý thức được, cái gọi là hung thủ này rất có thể không phải là người, hẳn là yêu ma quỷ quái gì đó!
Nhưng trong tình huống hiện tại thì họ không thể rút lui!
Thấy hung thủ vung dao lại xông lên, một cảnh sát trẻ tuổi trong cơn hoảng loạn đã nổ súng.
Đoàng!
Hung thủ bị trúng đạn.
Nhưng viên đạn xuyên qua cơ thể hung thủ, ghim xuống đất.
Chẳng có một chút tổn thương.
Một phát súng này đã kích phát tính dữ của đối phương.
Còn chưa kịp chớp mắt, đã thấy đối phương bóp cổ cảnh sát trẻ tuổi.
Lâm Ý xông lên muốn cứu người, anh ấy vật lộn với hung thủ.
Trong lúc vật lộn Lâm Ý mới cảm giác được sức lực của đối phương mạnh mẽ, cánh tay va chạm vào nhau làm tay của anh ấy tê dại.
Hơn nữa dù đang vật lộn với Lâm Ý thì hung thủ vẫn bóp cổ cảnh sát trẻ.
Xem bộ dạng thì cảnh sát trẻ sắp tắt thở.
Con dao của hung thủ rất nhanh.
Lâm Ý dựa vào thân thể cứng rắn chịu đựng vài vết dao, đã chảy nhiều máu.
Các đội viên khác cũng xông lên hỗ trợ, nhưng dưới tình huống giá trị vũ lực không đủ, rất nhanh cả đám đều bị đánh ngã xuống.
Kẻ giết người mất kiên nhẫn.
Người trong tay hung thủ dường như đã không còn thở, hắn vung tay ném đi, tập trung đối phó Lâm Ý, những kẻ nào ngăn cản hắn đều phải bị trừng phạt!
Người bình thường làm sao có thể chống cự công kích của quỷ quái, chỉ chốc lát sau ý thức của Lâm Ý trở nên mơ hồ, động tác tránh né chậm chạp dần, khi dao của đối phương sắp đâm vào ngực anh ấy thì anh ấy nhìn thấy một luồng sáng đỏ rực.
Trong lúc hoảng hốt, quỷ quái trước mắt tựa hồ bị thương nặng, biến thành một luồng khói đen bay mất.
Một cô gái tóc dài xinh đẹp mặc đồ đỏ rực, dáng người nóng bỏng đi hướng anh ấy.
Sau đó Lâm Ý hôn mê.
Lệ Hoan qua bên này làm nhiệm vụ, không ngờ cứu một đội cảnh sát. Cô ấy nhìn cảnh sát hôn mê nằm la liệt, bĩu môi lấy điện thoại di động ra gọi cho 110 và 120.
Khi Lâm Ý tỉnh lại đã là ở trong bệnh viện.
Vừa mở mắt ra anh ấy đã nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Lâm Nghiệp Cần. Lâm Ý cố gắng nghiêng mặt qua để tránh cho mặt của hai cha con chỉ cách nhau 1cm.
Lâm Nghiệp Cần thấy con trai tỉnh lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thảnh thơi ngồi trở lại ghế, lấy một quả táo ra khỏi giỏ trái cây đặt ở bên cạnh, cắn rôm rốp.
“Thằng nhóc này, rốt cuộc chịu tỉnh!” Lâm Nghiệp Cần vừa nhai táo vừa mơ hồ nói.
“Cẩn thận chút đi, cha của con chỉ có một đứa con trai, nỡ đành lòng khiến người đầu bạc tiễn người tóc đen sao?”
Lâm Ý tỉnh táo lại hỏi:
“Sao con ở đây? Có bắt được hung thủ không? Các anh em họ không sao chứ?”
Lâm Nghiệp Cần khịt mũi:
“Coi như mấy người tốt số, đều còn sống, nhưng mỗi người phải nằm trong bệnh viện ít nhất vài ngày.”
“Con giỏi lắm! Mang đội đi bắt người, cư nhiên đưa cả đội cảnh sát vào bệnh viện?!"
Lâm Ý nhớ lại cảnh tượng trước khi hôn mê nhìn thấy hung thủ hóa thành khói đen chạy trốn.
Trầm mặc một lúc lâu, Lâm Ý hỏi:
“Thứ đó rốt cuộc là cái gì?”
Lâm Ý mờ mịt.
Lâm Nghiệp Cần lại cắn một miếng táo: “Lúc trước nói cho con rồi, tại con không tin, còn nói cha già rồi phong kiến mê tín. Hiện tại chính mình gặp được vẫn khăng khăng không chịu tin. Thằng nhóc này, rốt cuộc di truyền từ ai vậy!”
Lâm Nghiệp Cần vừa nói vừa lật cổ áo của Lâm Ý:
“Nhìn đi, cha vất vả cầu bùa hộ mệnh cho con mà không chịu đeo, nếu con đeo thì lúc này cũng không đến mức toàn quân bị diệt.”
Lâm Ý lẩm bẩm: “Cho nên, đó thật sự không phải là con người sao? Vậy người đã cứu chúng con là ai, cha có biết không?”
Lâm Ý cẩn thận miêu tả bóng dáng đã nhìn thấy trước khi hôn mê cho Lâm Nghiệp Cần: một cô gái xinh đẹp, mặc đồ đỏ rực, tóc dài
Lâm Nghiệp Cần nhai táo, liếc xéo hỏi:
“Muốn biết không?”
Lâm Ý gật đầu, nếu đối phương có thể đuổi quỷ thì chắc cũng có thể bắt hung thủ?