Quỷ hồn khác ở trong cục cảnh sát qua một khoảng thời gian, hoặc là chính khí hoàn toàn tiêu hao hầu như không còn, hoặc là nghĩ thông suốt tự nguyện đầu thai chuyển thế.
Chỉ có cậu ta ở lại chỗ này, có thể đi dạo trong phạm vi cục cảnh sát, nhưng không thể ra ngoài.
Sở Du chết cũng gần mười năm.
Cậu ta vốn sinh ra trong một gia đình hạnh phúc.
Cha là ông chủ lớn của một công ty giàu có, mẹ là một bà nội trợ xinh đẹp, một gia đình hạnh phúc sống với nhau.
Nhưng một tai nạn đã cướp đi sinh mạng của cha cậu ta.
Mẹ cậu ta khóc xé ruột xé gan trước di ảnh của cha, không chịu tin vào sự thật.
Trừ không muốn chấp nhận cái chết của chồng, cuộc sống của bà ta sau này không còn chỗ dựa, bà ta càng không muốn tin tưởng chồng cư nhiên sớm lập di chúc chuyển tất cả tài sản trên danh nghĩa của mình cho con trai họ.
Bà ta làm vợ mà trừ một căn biệt thự ra chẳng được gì.
Công ty thì ủy thác cho chuyên gia quản lý thay, đợi đến khi Sở Du tròn mười tám tuổi là có thể kế thừa công ty.
Sở Du lúc đó mới mười tuổi.
Sở Du lúc đó mới mười tuổi.
Chẳng bao lâu, mẹ anh ta đã tái hôn.
Đối tượng là một ông chủ nhỏ, mặc dù kinh doanh không lớn như cha Sở Du, nhưng có thể cho mẹ cậu ta không lo áo cơm.
Làm ‘cục nợ’ sở hữu khối tài sản lớn, Sở Du không ở cùng mẹ và cha dượng, bởi vì biệt thự là của mẹ, cho nên cậu ta ở trong một biệt thự khác.
Sau khi tái hôn, mẹ của Sở Du nhanh chóng mang thai, có con trai mới. Bởi vì không ở chung, mẹ chỉ ngẫu nhiên thăm cậu ta vài lần, hai mẹ con không thân thiết.
Khiến Sở Du ấn tượng khắc sâu là năm mười lăm tuổi, cũng là năm cậu ta qua đời.
Cha dượng thất bại trong việc kinh doanh, gia đình họ mất rất nhiều tiền, trong nhà vét hết tiền.
Mẹ đến tìm Sở Du, xin cậu ta giúp cho cha dượng cậu ta, nói em trai của cậu ta còn nhỏ, không chịu khổ được.
Lần đầu tiên thì Sở Du đồng ý cho tiền, cậu ta đưa một số tiền cho mẹ đủ để người bình thường chi tiêu căn bản trong một năm, nếu hai vợ chồng đi tìm công việc khác thì sẽ không sống quá vất vả.
Nhưng rõ ràng mẹ của Sở Du không hài lòng.
Trong vòng chưa đầy một tháng, bà ta lại đến nữa.
Lúc này bà ta lấy thân phận người mẹ nói chuyện, cầu xin Sở Du cho bà ta một số tiền.
Đợi đến lần thứ ba bà ta lại đến đòi tiền, Sở Du hiểu rằng bọn họ coi cậu ta là máy rút tiền, căn bản không muốn kiếm tiền dựa vào bản thân!
Lần này Sở Du thẳng thừng từ chối.
Mẹ cậu ta rất tức giận, đứng trước cửa biệt thự mắng tới mắng lui câu ‘đồ bất hiếu’.
Nhưng Sở Du không dao động, cậu ta đã điều tra rồi, bọn họ còn ở trong biệt thự thuộc quyền sở hữu của mẹ, chứng minh bọn họ căn bản không có đến mức đường cùng cần xin tiền đứa con trai như cậu ta.
Sở Du lúc ấy còn tưởng rằng hoàn toàn trở mặt với mẹ rồi.
Không ngờ cách nửa tháng, mẹ lại đến. Lần này không phải để xin tiền, mà là đến xin lỗi.
Sở Du lúc ấy dù sao còn là một thiếu niên, hơn nữa nghĩ đó là mẹ ruột của mình nên thuận thế làm lành.
Từ đó về sau, mẹ cậu ta cách ba năm hôm lại đến thăm, thỉnh thoảng đưa em trai tới gặp cậu ta. Còn cha dượng, mẹ biết mâu thuẫn trong lòng Sở Du, rất ít khi mang người tới đây.
Sở Du không ngờ mẹ mình là mụ đàn bà độc ác như rắn rết!
Hôm ấy Sở Du ở trong phòng sách giải quyết một số chuyện trên máy vi tính, bởi vì tương lai sẽ kế thừa công ty, cậu ta từ lâu đã bắt đầu học cách xử lý những chuyện này.
Không hiểu sao Sở Du mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại thì trời đã tối rồi.
Sở Du nghe có người tiếng người đi vào từ cửa sổ.
Phòng sách có một cửa sổ sát đất rất lớn, thích hợp để lẻn vào.
Mà giờ này khắc này, Sở Du vừa mới tỉnh lại, đang ở trong phòng sách.
Sở Du đối mặt với tên cướp, thấy rõ bộ dạng của kẻ cướp đó!