Sở Du phản ứng lại, trước tiên muốn chạy trốn, nhưng một thiếu niên mười lăm tuổi làm sao có thể chạy qua tên cướp cao lớn đây?!
Huống chi, trong tay đối phương có dao.
Sở Du bị giết.
Tên cướp đột nhập vào nhà để cướp, sau khi giết cậu ta, cướp những thứ có giá trị trong nhà liền bỏ chạy.
Ngày hôm sau, dì giúp việc đến nhà nấu ăn phát hiện xác chết của cậu ta.
Sở Du vốn cũng cho rằng mình xui xẻo, tên cướp này chính là hung thủ hại chết cậu ta.
Sở Du lang thang trong đồn cảnh sát, chờ tên cướp bị bắt lại, bị kết án tử hình
Nhưng từ lời khai của người kia, Sở Du phát hiện không đúng, tên cướp nói hắn vốn không biết đó là một con nhà giàu ở một mình, trong lúc hắn uống rượu có người vô tình tiết lộ ra!
Hơn nữa, Sở Du cũng cảm thấy mình bị mê man một lúc rất kỳ lạ.
Rất nhanh, suy đoán của Sở Du được chứng thực, mẹ cậu ta nói dối khi bị cảnh sát hỏi.
Bà ta nói con trai Sở Du bởi vì còn nhỏ lại phải lo việc của công ty nên tinh thần vẫn không tốt lắm, có đôi khi không ngủ được sẽ uống thuốc ngủ.
Ngày hôm đó, rất có thể là uống thuốc ngủ thiếp đi giữa chừng thì bị tên cướp đánh thức, sau đó vì nhìn thấy vẻ ngoài của tên cướp mà bị giết.
Trời biết! Sở Du từ nhỏ thân thể đã rất tốt, cho tới bây giờ chưa từng uống thuốc ngủ, bà ta đang nói dối!
Bọn họ mới là thủ phạm hại chết cậu ta! Cư nhiên còn dám ở chỗ này mèo khóc chuột giả từ bi!
Đương nhiên, mẹ và cha dượng hại cậu ta cũng không được đến chỗ tốt gì.
Sau khi cha qua đời, Sở Du cũng đã hiểu rõ lòng tham của con người.
Cho nên, vì phòng ngừa có người vì tài sản trong tay mình mà nảy ý xấu, Sở Du cũng lập di chúc, sau khi cậu ta qua đời, tất cả tài sản trong tay sẽ được sử dụng cho tổ chức từ thiện.
Mẹ và cha dượng đi một vòng lớn, hại chết cậu ta nhưng vẫn không được gì!
Sở Du từng muốn tự tay báo thù lúc phát hiện sự thật về cái chết của mình.
Nhưng trở thành quỷ hồn, Sở Du không cách nào rời khỏi cục cảnh sát, hơn nữa ở trong này cậu ta bị hạn chế sức mạnh, không có cách nào giết người.
Vụ án của cậu ta cuối cùng bị phán định là ăn trộm vào nhà giết người.
Kể từ đó, mẹ không xuất hiện trong cục cảnh sát nữa.
Từng ngày qua đi.
Sở Du lang thang ở đây, nhìn cảnh sát và nghi phạm đấu tranh. Làm quỷ hồn thì không cần nghỉ ngơi, cậu ta học được rất nhiều thứ vốn không biết.
Sở Du cũng biết Lâm Ý.
Đội trưởng cảnh sát hình sự! Tuổi trẻ tài cao, còn là con trai của cục trưởng.
Nhưng lần trước xảy ra chuyện, sau khi trở về Sở Du phát hiện Lâm Ý trở nên hơi khác.
Lúc này Lâm Ý mang về cúc áo xanh ngọc bích càng là khiến người vui sướng bất ngờ, không ngờ có thể cất chứa linh hồn mà không bị lệ quỷ như cậu ta phát hiện.
Sở Du muốn thử xem.
Cậu ta bám vào cúc áo.
Có lẽ cậu ta có thể dựa vào cái này để đạt được tự do!
Lâm Ý nằm ngủ trên bàn làm việc, sau khi tỉnh lại liền nhận được điện thoại của cha già.
“Thằng nhóc khốn kiếp! Cha kêu con tìm hiểu rõ chuyện liên quan huyền học chứ không phải kêu con tùy tiện đi góp ý! Con không ngẫm lại mình, chỉ là một đội trưởng cảnh sát hình sự, con đưa ra ý kiến, người ta có thể coi trọng sao?!”
Thì ra sau khi thu xếp Dao Dao vào Bộ Đặc Dị, Cố Khanh trở về nhà vẫn nhớ những chuyện Lâm Ý đã nói trong Bộ Đặc Dị, vừa lúc gặp bác Lâm đến nhà chơi cờ với cha, cô nhắc sơ với ông ấy.
Cái này không phải méc! Chẳng qua là cần bác Lâm nói chuyện rõ ràng với Lâm Ý.
Bác Lâm quả nhiên tức giận, tỏ vẻ sau khi trở về nhất định sẽ nói cho Lâm Ý biết.
Vì thế, Lâm Nghiệp Cần vừa về nhà đã liên tục gọi điện thoại lôi đầu Lâm Ý về.
Lâm Ý còn quá non tay.
Bác Lâm đang ngồi ở vị trí cục trưởng dù đưa ra trang bị vũ khí huyền học hóa cho nhân viên cảnh sát phỏng chừng cũng sẽ không được phê chuẩn.