Huống chi Lâm Ý chỉ là một đội trưởng cảnh sát hình sự nho nhỏ!
Chỉ có thể nói, Lâm Ý còn chưa thấy xa.
Có lẽ việc trang bị vũ khí đặc biệt cho nhân viên cảnh sát có thể nâng cao khả năng chiến đấu của họ, nâng cao hiệu quả xử lý vụ án.
Tuy nhiên, về lâu dài, càng có nhiều người sở hữu vũ khí thì xã hội càng bất ổn.
Nhìn xem những quốc gia có bằng giữ súng đều có xác suất phạm tội cao hơn Trung Quốc nhiều!
Tìm Bộ Đặc Dị đàm phán hợp tác thất bại, sau khi trở về còn bị cha mắng một trận, Lâm Ý quay về phòng vô lực ngã xuống giường nghỉ ngơi.
Nhưng Lâm Ý mới nhắm mắt lại vài phút thì trong óc nhớ lại vụ án trong tổ đang điều tra.
Vụ án giết người ở trung tâm thương mại Vạn Hòa hôm nay không tính, trong tay bọn họ còn có một vụ án khác.
Thi thể được tìm thấy ba ngày trước, khi một du khách đi du lịch trên một ngọn núi ở ngoại ô.
Mấy du khách đó trước tiên là cắm trại trên núi, tổ chức ăn cơm dã ngoại.
Mấy người đàn ông cùng đi vào rừng cây tìm một ít cành cây khô, lá rụng để đốt, một người lỡ đạp hụt bị té ngã.
Mấy người nâng người kia dậy, cũng qua đó trông thấy một bàn tay thối rữa lộ ra từ trong đất.
Tiếng hét chói tai làm đàn chim hoảng sợ bay đi.
Đội cảnh sát hình sự đã được huy động, họ đào ra một xác nữ tại đó.
Nhưng trên người không có tin tức rõ ràng có thể chứng minh thân phận, bọn họ còn đang điều tra loại trừ.
Lâm Ý nhớ đến thi cốt không biết thông tin thân phận kia, ngẫm lại:
“Nếu như có thể nhìn thấy quỷ hồn, có thể hỏi cô ta rốt cuộc là ai, bị ai giết thì hay rồi.”
Lời này của Lâm Ý vốn chỉ là lẩm bẩm, không ngờ vừa dứt lời, nghe được bên tai có một thanh âm.
“He he, thì ra ngươi muốn biết cô ta là ai sao? Vậy ta nói cho ngươi, cô ta tên là Ngô Hiểu Linh, năm nay ba mươi hai tuổi, bị chồng giết sau đó chôn xác trên núi.”
"Là ai?!" Lâm Ý trong nháy mắt cảnh giác, vuốt bùa hộ mệnh đeo trên cổ.
Không ngờ câu nói kia vang lên xong thì không còn âm thanh.
Lâm Ý xác định vừa rồi mình có nghe âm thanh, xung quanh không có ai, như vậy chỉ có thể là quỷ?!
Lâm Ý kiểm tra toàn thân một lần, lại ngạc nhiên phát hiện rõ ràng anh ấy đặt cúc áo ngọc bích trong văn phòng cục cảnh sát nhưng bây giờ nó nằm trong túi quần, còn là trong tường kép.
Ý thức được thứ này có gì kỳ lạ, Lâm Ý ném nó xuống đất, muốn lấy bùa hộ mệnh dán lên đó.
Nhưng nhớ tới nội dung câu nói vừa nghe được, Lâm Ý do dự, con quỷ đó nói là thật hay giả?
Ngày hôm sau.
Sau khi Lâm Ý đến cục cảnh sát, theo bản năng tìm kiếm cái tên "Ngô Hiểu Linh" trong số tất cả những người mất tích phù hợp điều kiện mà họ tìm được.
Không ngờ, thật sự tìm được!
"Đội trưởng?" Nữ cảnh sát mang tư liệu tới đưa cho Lâm Ý xem, thấy anh ấy đăm chiêu nhìn một trang giấy thì không kiềm được kêu một câu.
Lâm Ý phục hồi tinh thần lại, lại nhìn tư liệu trước mắt, hiện tại có mấy chục người mất tích phù hợp với tình huống, nếu sàng lọc từng người thì
Lâm Ý đưa ra quyết định, nhìn về phía nữ cảnh sát:
“Cẩn thận so sánh thông tin người bị hại với Ngô Hiểu Linh, xem thử có thể tìm được ADN của Ngô Hiểu Linh xác minh.”
“Rõ, đội trưởng!”
Tuy nữ cảnh sát không biết tại sao đội trưởng nhấn mạnh Ngô Hiểu Linh này, nhưng nếu đội trưởng dặn dò như vậy thì chắc chắn có đạo lý.
Nữ cảnh sát mang theo tài liệu đi tìm người so sánh.
Kết quả có thể nói là ngoài dự liệu nhưng hợp lý.
Ngô Hiểu Linh năm xưa đã phẫu thuật tim, bệnh viện còn lưu lại ca bệnh, sau khi so sánh thì đều trùng khớp. Kết quả xét nghiệm máu sẽ mất thêm một thời gian nữa.
Nhưng tình huống hiện tại cho thấy, thi thể kia rất có thể chính là Ngô Hiểu Linh!
Kết quả này, ngoại trừ Lâm Ý đã sớm có dự liệu, các đội viên khác đều sợ ngây người!
“Sếp, sao anh biết được?!" Vương Vạn Thành phục sát đất: “Cái này sao tra một phát đã trúng người hay vậy?”