Nữ cảnh sát cũng kích động vô cùng, là cô ấy tự mình điều tra quan hệ giữa Ngô Hiểu Linh và thi thể nữ này, nên cô ấy hiểu rõ nhất quá trình điều tra thuận lợi cỡ nào.
Đối với việc này, Lâm Ý cũng không tiện giải thích mình tựa hồ là nghe được manh mối do một con quỷ đưa ra, qua loa biểu thị có đường dây cung cấp một ít manh mối.
Mỗi một cảnh sát hình sự đều có một số con đường đặc biệt để thu thập manh mối. Đối với việc này, Vương Vạn Thành cũng không hỏi nhiều, ngược lại xoa tay:
“Vậy thì sếp, hiện tại chúng ta đã cơ bản xác định được tin tức của người bị hại, kế tiếp nên điều tra cái gì?”
"Kiểm tra tình hình gia đình cô ấy, tập trung điều tra chồng cô ấy." Lâm Ý thốt ra, sau đó lại nhịn không được cắn đầu lưỡi mình một chút, nói quá nhanh.
Ngay cả tình huống cụ thể của nạn nhân cũng chưa từng điều tra qua, làm sao có thể lập tức yêu cầu điều tra người chồng?
May mắn lúc trước người chết mất tích, là người chồng báo án, nên Lâm Ý đề nghị điều tra chồng của nạn nhân cũng không khiến cho hoài nghi quá lớn.
Nhưng chuyện kế tiếp lại càng thêm thuận lợi, suôn sẻ đến mức khiến người ta không tin nổi.
Sau khi cảnh sát cử người thông báo cho chồng của của Ngô Hiểu Linh là tìm thấy xác của vợ gã, người chồng thoáng chốc căng thẳng.
Tuy người chồng không biểu lộ cái gì trước mặt cảnh sát, nhưng sau khi bị cảnh sát hỏi chuyện thì gã thu thập đồ đạc định bỏ trốn.
Gã bị cảnh sát ở bên ngoài giám thị bắt được.
Vốn là một vụ án có thể sẽ bận rộn mấy ngày, thậm chí vài tuần, cứ như vậy một ngày đã khóa sổ?
Lâm Ý về nhà, nhìn cúc áo ngọc bích bị anh ấy bỏ vào ngăn kéo, còn dán một lá bùa, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Thế nào rồi? Vụ án đã bị phá chưa?”
Giọng nói lại vang bên tai.
"Có phải là cảm thấy suôn sẻ chưa từng có không? Phương thức phá án này rất thuận tiện đúng không?”
Lâm Ý từng suy nghĩ, tuy không biết mục đích của con quỷ này là cái gì, nhưng chắc chắn nó có việc cần anh ấy giúp, nếu không thì cũng sẽ không chủ động cho anh ấy manh mối phá án.
"Rốt cuộc ngươi là ai? Đi theo ta trở về có chuyện gì?" Lâm Ý bình tĩnh mở miệng hỏi.
“Ôi chà, có vẻ như ngươi khá gan dạ đấy.” Sở Du cười hỏi: “Không sợ ta giết ngươi à?”
Lâm Ý nhìn xung quanh, vẫn chỉ có thể nghe thấy thanh âm, không nhìn thấy nửa bóng quỷ.
“Đừng nhìn.” Sở Du lơ lửng ở trước mắt của Lâm Ý, nhưng anh ấy không thấy gì cả: “Ngươi là một người bình thường, có thể nghe được thanh âm của ta đều là dựa vào ta hao phí sức mạnh truyền cho ngươi.”
"Ngươi có thể gọi ta là Sở Du.”
Sở Du.
Lâm Ý mặc niệm cái tên này, nghe như là tên thật, không biết có thể tìm ra hồ sơ của con quỷ này trong cục cảnh sát không.
"Ngươi có mục đích gì? Tại sao đi theo ta?" Lâm Ý lại hỏi.
"Chẳng qua là trùng hợp đúng dịp, phát hiện cúc áo ngọc bích này có thể làm một vật dẫn không tệ.”
Sở Du nói:
“Ta muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi.”
Không đợi Lâm Ý nói chuyện, Sở Du tiếp tục nói:
“Khoan vội từ chối, trước tiên nghe nội dung giao dịch của ta đã.”
“Ta chỉ có một yêu cầu, tìm ra kẻ thù giúp ta, cho bọn họ nhận được trừng phạt xứng đáng! Đổi lại, ta có thể ở trong cúc áo đi theo ngươi, gặp phải vụ án có thể cung cấp một ít trợ giúp."
Lâm Ý lạnh lùng nói: “Ta nghĩ, ta không cần một con quỷ hồn căn bản không quen biết cũng không đáng tin đến giúp mình.”
Sở Du biết Lâm Ý khát khao huyền học, nói:
“Đừng từ chối nhanh thế, chắc hôm nay lúc phá án ngươi cũng đã thể nghiệm rồi, có trợ giúp của ta, ngươi có thể nhanh chóng phá được vụ án, bắt được hung thủ, không tốt sao?”
Trong thanh âm Sở Du tràn ngập hương vị mê hoặc.
Lâm Ý nhíu mày, nhắm hai mắt lại, bọc cúc áo bằng bùa rồi nhét lại vào ngăn kéo.
Lâm Ý cho rằng Sở Du đã bị niêm phong trong tay áo.
Nhưng không ngờ quỷ hồn của Sở Du nhăn mặt ngay trước mắt Lâm Ý, tiếp tục vòng quanh căn phòng, không bị ảnh hưởng chút nào.