Tạ Vọng Sóc quay sang nhìn cô:
“Mang theo Cố Khanh cùng đi, con bé sẽ giúp được các người.”
Cố Khanh vẻ mặt mờ mịt, cô không hiểu tại sao sự tình liên quan tới mình.
Lúc thuật sĩ huyền học thôi diễn thì không thể bói ra vận mệnh của mình, nếu cha bảo cô đi theo thì chắc đã nhìn thấy gì trên người cô.
Cố Khanh vui vẻ đồng ý.
Ngày thứ hai, Cố Khanh đi theo Lâm Ý đến cục cảnh sát, cô có giấy chứng nhận của Bộ Đặc Dị, có thể tự do ra vào nơi đây.
Lâm Ý vẫn không thể tin được, một lát nữa thật sự sẽ có manh mối xuất hiện sao?
Anh ấy nhanh chóng bị vả mặt, hai nhóm manh mối ập tới.
Có quỷ già đưa tin, nói phát hiện có nhiều quỷ hồn đi theo sau một người.
Bên đội viên của Lâm Ý trải qua mấy ngày điều tra cũng tập trung một người, Trần Âu, sinh viên năm hai của học viện Mỹ Thuật, yêu thích điêu khắc, từng điều tra tình huống vụ án Ngô Cảnh năm xưa.
Đồng thời, bọn họ cũng điều tra được, Trần Âu xuất thân từ cô nhi viện, Ngô Cảnh khi còn trẻ từng làm tình nguyện viên ở cô nhi viện kia.
Hai nghi phạm ở hai vị trí khác nhau.
Lâm Ý lập tức nhớ tới quẻ của cha Cố Khanh bói ngày hôm qua.
Phương hướng tây nam là chỗ học viện Mỹ Thuật, vị trí của Trần Âu, điều này cũng cho thấy, điều tra Trần Âu là chính xác.
Khi biết được điểm này, Lâm Ý vừa thấy vui vì người bình thường điều tra chính xác hơn quỷ quái, vừa cảm thấy xấu hổ vì một đoạn thời gian trước mình vội vàng muốn đưa huyền học vào hệ thống cảnh sát.
Huyền học cũng không phải vạn năng, cũng sẽ xuất hiện vấn đề như vậy.
Huống chi, gia nhập huyền học vào hệ thống cảnh sát, Lâm Ý có thể cam đoan trong hệ thống cảnh sát, mỗi người đều là người tốt, hết lòng trung thành với đất nước sao? Anh ấy không thể bảo đảm.
Cho nên thứ như huyền học quả nhiên vẫn số ít người biết sẽ tốt hơn.
Lâm Ý dẫn đội, mang theo đội viên của mình, Cố Khanh đi học viện Mỹ Thuật ở hướng tây nam.
Bọn họ đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến.
Nhưng khi tới nơi thì được cho biết Trần Âu tựa hồ đã biết mình sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, ba ngày trước liền rời khỏi trường học, trốn mất biệt.
Nhưng ít ra Trần Âu chạy trốn đã chứng minh rằng chuyện này rất có thể dính líu tới gã.
Phòng ngủ của Trần Âu còn nhiều vật dụng cá nhân, Cố Khanh tìm được gã chỉ cần vài giây.
Đội cảnh sát lái hai chiếc xe tới, Cố Khanh cùng Vương Vạn Thành ngồi trong xe Lâm Ý, những người khác thì ngồi một chiếc khác.
Đây cũng là lần đầu tiên Vương Vạn Thành nhìn thấy cảnh tượng huyền ảo như thế, cảnh tượng trước kia đối phó Chu Triều An đã bị nhân viên hậu cần của Bộ Đặc Dị dẫn đội cải tạo trí nhớ.
Chỉ thấy Cố Khanh lấy ra một cái la bàn, cầm một sợi tóc tìm được trên gối Trần Âu, bỏ vào hốc nhỏ trên la bàn, sau đó dựa vào kim chỉ nam xoay trên la bàn chỉ phương hướng.
Đồng nghiệp đi theo xe không biết gì, nhưng Vương Vạn Thành thấy tận mắt đội trưởng Lâm Ý mà mình tôn sùng lái xe theo chỉ dẫn của Cố Khanh tìm hung thủ.
Quan trọng nhất là, thật sự tìm ra hung thủ!
Khi xe đến một khách sạn bình thường, dưới sự dẫn dắt của Cố Khanh bắt được Trần Âu ở trong phòng khách sạn, thế là Vương Vạn Thành chuyển sùng bái từ Lâm Ý qua Cố Khanh.
Tiện thể đặt luôn hình tượng người đưa tin bí ẩn vào người Cố Khanh.
Trên đường mọi người trở về, Vương Vạn Thành hỏi han ân cần với Cố Khanh, đưa nước đưa trà, biểu thị sùng bái khiến Lâm Ý thiếu chút nữa đuổi anh ta xuống xe.
Lúc bị bắt, trên người Trần Âu không có gì đáng giá.
Trần Âu luôn cười, miệng lẩm bẩm: “Thầy, bọn họ đều không thể hiểu được thầy, chỉ có em mới hiểu được quyết tâm hy sinh tất cả nghệ thuật của thầy! Họ là những kẻ ngốc dốt nát, họ là ngu ngốc!”
Trần Âu nhìn cảnh sát bắt mình, nói:
“Các người cho rằng, bắt chúng tôi, giết chúng tôi là mọi chuyện chấm dứt rồi sao? Sai!