Nghệ thuật và cái đẹp là vĩnh viễn tồn tại! Chỉ cần hiểu được nghệ thuật của chúng ta, sẽ có càng nhiều người tham gia với chúng tôi! Chúng tôi là bất diệt!”
“Tên điên này!” Lâm Ý nhìn các đội viên còng tay Trần Âu áp lên xe.
Dưới ảnh hưởng cố ý của Sở Du, Lâm Ý có thể mơ hồ nhìn thấy bóng trắng rậm rạp bên cạnh Trần Âu.
Xem ra phải cẩn thận tra tìm pho tượng đang bán trên thị trường.
Điều tra quan hệ giữa Trần Âu và Ngô Cảnh cũng không quá phức tạp.
Khi còn nhỏ, vì bị cha mẹ bỏ rơi nên Trần Âu lớn lên trong cô nhi viện.
Từ nhỏ gã đã biết mình không giống với người khác.
Gã thiếu nhận thức về cảm xúc.
Trong y học, nó có thể được gọi là bệnh mất cảm xúc.
Ban đầu Trần Âu không biết cách che giấu, bị dì trong cô nhi viện ghét, đám nhỏ khác tẩy chay, bọn họ đều cảm thấy Trần Âu quá kỳ lạ. Không biết khóc, không biết cười, nhìn người mà như xem gà vịt heo chó.
Về sau vì bị xa lánh quá nhiều, Trần Âu học cách dán mặt nạ cười lên mặt mình.
Trần Âu còn dùng tâm cơ và kỹ thuật diễn thành công được các dì trong cô nhi viện thích.
Bọn họ dần dà quên mất lúc Trần Âu mới đến đây là một đứa trẻ kỳ lạ cỡ nào, không khóc, còn lạnh lùng nhìn người khác.
Trần Âu đã thành cậu bé được yêu thích nhất trong cô nhi viện.
Ngô Cảnh thì lúc ấy làm thầy giáo, được một người bạn mời đến cô nhi viện làm tình nguyện viên.
Ngô Cảnh có một đôi mắt nhạy bén, lần đầu tiên gặp mặt liền phát hiện dưới vẻ đáng yêu của Trần Âu là một trái tim lạnh lùng.
Ông ta bắt đầu đến gần Trần Âu.
Ngô Cảnh dạy vẽ cho gã, dạy điêu khắc, dạy gã cảm thụ tình cảm trong các tác phẩm nghệ thuật.
Lần đầu tiên gặp mặt, Ngô Cảnh nhìn thấy Trần Âu ôm một con mèo mướp, đang vuốt lông mèo.
Kỳ thật, Trần Âu tuyệt đối không thích con mèo này, thậm chí đôi khi gã sẽ không kiềm được muốn bóp chết sinh mệnh nhỏ yếu này.
Nhưng Trần Âu không thể làm như vậy.
‘Bé ngoan’ Trần Âu nên là người thích động vật nhỏ.
Không ai phát hiện ra rằng khi Trần Âu vuốt mèo thì bàn tay cứng ngắc, rõ ràng đang kìm nén chính mình.
Lúc ấy Ngô Cảnh ngồi xổm trước mặt Trần Âu, cười nói: “Nếu không thích thì có thể không cần giả vờ.”
Trần Âu không trả lời.
Về sau Ngô Cảnh bắt đầu dạy cho Trần Âu, dạy gã hiểu được vẻ đẹp của nghệ thuật. Nhưng Trần Âu trời sinh đã thiếu tình cảm, thờ ơ với những cái gọi là tác phẩm nghệ thuật.
Mãi tới khi Trần Âu nhìn thấy Ngô Cảnh tự tay làm một điêu khắc chim nhỏ tặng cho gã, ưm, là một con chim sẻ.
Ngô Cảnh bắt được chim sẻ thì tiêm thuốc mê vào, biến chim sẻ sống thành một điêu khắc nhỏ xinh.
Trong nháy mắt đó, Trần Âu lần đầu tiên cảm giác được cái đẹp.
Đây là vẻ đẹp mà cuộc sống mang lại, có một không hai!
Trần Âu hưng phấn, gã yêu phải điêu khắc. Gã biết mình và Ngô Cảnh là đồng loại, gã không cô đơn!
Ba đầu Trần Âu sử dụng ‘nguyên liệu’ để làm điêu khắc đều là do Ngô Cảnh mang đến, lần đầu tiên gã hoàn toàn tự mình ra tay hoàn thành điêu khắc là một con mèo nhỏ, con mèo mướp mà gã ghét lâu rồi.
Khi Trần Âu đưa tác phẩm điêu khắc mèo mướp đã hoàn thành đưa cho Ngô Cảnh xem, gã nhìn thấy nụ cười vui mừng trên mặt Ngô Cảnh.
Sau này bởi vì kết hôn sinh con cộng thêm quan hệ công việc, Ngô Cảnh ít đến cô nhi viện hơn, nhưng hai người vẫn luôn liên lạc với nhau.
Ước mơ lớn nhất của Trần Âu chính là thi đậu học viện Mỹ Thuật, trở thành đệ tử được Ngô Cảnh thừa nhận, hai thầy trò có thể cho ra đời càng nhiều điêu khắc đẹp, khiến người đời thừa nhận, chỉ có vẻ đẹp chất chứa sinh mệnh này mới là rung động nhất.
Nhưng không ngờ, tác phẩm điêu khắc của Ngô Cảnh bị phát hiện vì một ngoài ý muốn.
Ngô Cảnh bị bắt, nhanh chóng bị tử hình.
Trần Âu lúc đó còn đang học trung học.
Mấy tháng sau, Trần Âu nhận được món quà cuối cùng thầy tặng cho mình, một quyển album.
Bên trong lưu giữ tất cả các tác phẩm của Ngô Cảnh.