Đây cũng là lý do tại sao bức tượng của Trần Âu sẽ có phong cách ban đầu của Ngô Cảnh.
Trần Âu ngồi trong phòng thẩm vấn lộ ra một nụ cười: “Sứ mệnh của tôi là truyền ra ngoài cảm thụ về cái đẹp mà thầy đã trao cho tôi.”
Từ lời khai của Trần Âu, Cố Khanh đứng ngoài phòng thẩm vấn, cô xuyên qua kính một chiều nhìn thấy gã mỗi khi nói một câu là lệ quỷ bám sau lưng giống như chịu đựng thống khổ to lớn, muốn tránh thoát trói buộc nào đó đối với hung thủ để báo mối thù đẫm máu này.
Các quỷ hồn có người lớn, trẻ em, có người già. Có những người phụ nữ trẻ đẹp, cũng có những người phụ nữ xấu xí. Ngoài ra còn có tất cả các loại động vật nhỏ.
Khác với thầy chỉ thích người đẹp, Trần Âu cảm thấy bức tượng đúc bằng sinh mệnh đều đẹp, những thứ khác chỉ là ngoài da, cho nên gã sẵn sàng giết bất kỳ thứ gì.
Những quỷ hồn này đều nhìn chằm chằm Trần Âu, tựa hồ bị thứ gì đó giam cầm.
“Chậc!” Lâm Ý nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm của Sở Du: “Còn thẩm vấn cái gì chứ! Đó là một bệnh thần kinh. Hay để ta giúp bọn họ đi, cục cảnh sát các ngươi cũng đỡ nhiều việc.”
Lâm Ý vừa định hỏi Sở Du ‘ngươi muốn làm gì?’ thì nghe bên tai có tiếng búng tay.
Cảnh tượng trong phòng thẩm vấn đã thay đổi.
Những cảnh sát khác đều bình thường, cảnh tượng trước mặt Trần Âu lại thay đổi.
Đồng tử của Trần Âu rút lại cực nhỏ.
Trần Âu nhìn thấy những con người và động vật bị gã làm thành tác phẩm.
Bọn họ cứ nhìn gã, giương nanh múa vuốt, tựa hồ tràn ngập oán khí, muốn cùng chết với gã.
Nhưng Trần Âu cũng không sợ hãi.
Hoặc là nói, gã căn bản không biết cái gì gọi là sợ hãi.
"Thì ra các ngươi vẫn luôn ở đây sao? Vậy các ngươi có thấy không? Các ngươi thích tác phẩm của ta không?”
Có thể bình tĩnh hỏi quỷ hồn bị hại có thích dùng thi thể của bọn họ làm thành tác phẩm điêu khắc hay không, đợt thao tác này quá vượt sức tưởng tượng.
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, đám quỷ hồn càng lúc càng bạo động.
Nhanh, rất nhanh, sắp được báo thù rồi!
Chúng nó tập hợp tất cả sức mạnh lại, cố gắng vùng vẫy.
Sau đó Lâm Ý nghe được bên tai lại vang tiếng búng tay.
Những lệ quỷ bị nhốt thật lâu cảm giác được một sức mạnh tăng cường thực lực của bọn họ. Cái loại trói buộc sau khi bị giết chỉ có thể đi theo Trần Âu rốt cục không còn.
Ánh mắt bọn họ biến thành màu đỏ như máu, báo thù đẫm máu là phút này đây! Trần Âu thì vẫn giữ vẫn vẻ mặt không sợ hãi.
Cho đến bây giờ, gã vẫn không cảm thấy mình làm gì sai.
Trong nháy mắt đó, Lâm Ý kêu: “Khanh Khanh, ngăn cản bọn họ!"
Cố Khanh ra tay.
Cô ném ra một pháp quyết, Trần Âu được bao bọc trong một luồng sáng trắng.
Phát hiện mình không cách nào đánh trúng Trần Âu, đám lệ quỷ kia đều quay đầu nhìn về phía Cố Khanh.
Thế nhưng công đức và linh lực trên người Cố Khanh quá dày, lệ quỷ bình thường không dám chọc, bọn họ lại nhìn thấy Lâm Ý lên tiếng.
Bị nhiều lệ quỷ như vậy nhìn chằm chằm, Lâm Ý cảm giác trên người lạnh lẽo, trước mắt bỗng hiện ra một bóng quỷ, Sở Du chắn trước mặt anh ấy.
Sức mạnh quỷ dồi dào khiến đám lệ quỷ cũng không dám ra tay.
Trần Âu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì rất hưng phấn.
Đây là lần thứ hai gã cảm thấy hưng phấn, trừ lúc chế tạo pho tượng:
“Đây là cái gì? Thật thú vị!”
Hai cảnh sát thẩm vấn Trần Âu đều liếc nhau, bất lực thở dài: Họ và bệnh tâm thần thực sự không thể giao tiếp.
“Tại sao không cho bọn họ tự mình ra tay?!” Sở Du nhìn Cố Khanh: “Trần Âu này rõ ràng có bệnh tâm thần, chưa chắc bị phán tử hình, thật không công bằng cho những nạn nhân kia!”
Cố Khanh kỳ thật cũng rất muốn khoanh tay đứng nhìn, cô nhìn về phía Lâm Ý. Chỉ cần Lâm Ý đồng ý mở một con mắt nhắm một con mắt là cô sẽ gỡ bỏ vòng phòng hộ ngay.
Cố Khanh cảm thấy ghê tởm với loại biến thái như Trần Âu!
“Không thể!” Lâm Ý nói: “Người có đạo người, quỷ có đạo quỷ, Trần Âu cần phải bị pháp luật trừng phạt!”