Sở Du muốn phản bác: “Bọn họ đều là lệ quỷ không phải người, báo thù có thể dựa theo phương pháp của quỷ!”
Nhưng Sở Du bị Cố Khanh kêu qua.
“Ngươi làm gì vậy? Ta muốn lý luận với hắn!” Sở Du bị kéo đến bên cạnh Cố Khanh, còn đang không ngừng giãy dụa.
Bốp!
Cố Khanh giơ tay vỗ trán của cậu ta, sau đó cô nói nhỏ không để Lâm Ý nghe được:
“Ngươi ngốc à! Báo thù nhất định phải khiến chết sao?! Chưa nghe bốn chữ sống không bằng chết à?”
"Ta nghe nói Trần Âu này không có tình cảm mà loài người nên có, ngươi có thể khiến đám lệ quỷ kia từ từ dạy cho hắn cái gì gọi là cầu sống không được cầu chết không thể."
Sở Du ngây ra một lúc, tiếp theo lộ ra một nụ cười đáng sợ.
"Ngươi nói rất có đạo lý!"
Sở Du vung tay lên gọi tới đám quỷ hồn vây quanh Trần Âu, nói:
“Như vầy bla bla, nhớ kỹ, phải để người sống, không thể dính mạng người, hiểu chưa?”
Sở Du búng tay một cái, những cảnh tượng huyền ảo trước mắt Trần Âu biến mất.
Sở Du lặng lẽ quay vào trong chiếc nhẫn của Lâm Ý.
Lâm Ý còn tưởng rằng Cố Khanh khuyên phục Sở Du, khen ngợi nhìn cô.
Cố Khanh: “. . .”
Tốt nhất đừng nói cho anh ấy biết sự thật.
Tóm lại, thẩm vấn thuận lợi kết thúc.
Trần Âu liên tục hỏi ‘Đó là thứ gì? Bọn họ đâu? Sao không thấy nữa?’, khụ, coi như gã lên cơn điên đi.
Tối hôm đó.
Trần Âu ở trong ngục giam nằm mơ.
Trong mơ, gã trải qua tất cả các loại cái chết, rất đau đớn, đau vô cùng.
Sau khi tỉnh lại, đau đớn trên người cũng không có biến mất, ngược lại nhói lên từng cơn, càng ngày càng đau.
Từ ngày đó về sau, cho đến khi chết mới thôi, Trần Âu không được ngủ yên một giấc nào.
Khiến Trần Âu ký ức khắc sâu là trơ mắt nhìn bản thân từ từ biến mình thành một bức tượng.
Trần Âu bị vùi trong pho tượng vẫn còn sống, chết dần chết mòn trong thống khổ.
Kẻ giết người điên cuồng vì vẻ đẹp rốt cuộc bắt đầu tan vỡ.
Trần Âu cảm thấy thống khổ, muốn được giải thoát.
Nhưng đám lệ quỷ kia dường như đã nghiện, không muốn cho Trần Âu chết dễ như vậy. Mỗi lần Trần Âu định tự sát đều sẽ bị kịp thời cứu lại.
Cứ như vậy, Trần Âu cùng một đám lệ quỷ do gã tự tay tạo ra bên nhau cả đời. Khoảnh khắc gã chết tự nhiên, một lệ quỷ cuối cùng mới được giải thoát.
Giải quyết xong vụ án giết người làm thành tượng, Lâm Ý cần mang theo hồn phách của Sở Du chạy tới Đông Bắc. Đây là thỏa thuận giữa hai người.
Bọn họ đã điều tra rồi, cặp vợ chồng trở về quê nhà mở du lịch nông thôn kia dường như định sống bình yên đến hết đời, không làm chuyện gì trái pháp luật.
Con trai của họ, con trai ruột, dường như bị báo ứng vì chuyện cha mẹ làm, tuổi nhỏ bị té gãy một chân, cho dù được đưa đến bệnh viện thì vẫn bị què.
Nhưng Sở Du không tin mẹ mình và cha dượng lựa chọn cuộc sống bình thường.
Năm đó, bọn họ có thể vì tài sản trong tay Sở Du mà tìm cách hại chết cậu ta, sao có thể hiện tại sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ, sống một cuộc sống bình thường?!
"Ta muốn tự mình đi xem tình hình hiện tại của họ.” Sở Du nói.
Dưới sự nhờ vả của bác Lâm, Cố Khanh cũng đi theo.
Nếu Cố Khanh không đi theo, dựa vào Lâm Ý chỉ sợ không khống chế được Sở Du.
Đông Bắc lúc này đã có tuyết rơi.
Sắc trắng phủ khắp núi đồi, tuyết dày qua mắt cá chân, đi một bước lún một bước.
Quê hương của cha dượng Sở Du là ở một khu thắng cảnh 3A, ngành du lịch rất phát triển, mấy người trong thôn mở du lịch nông thôn kiếm được khá nhiều tiền.
Lâm Ý và Cố Khanh đã sớm hỏi thăm rõ ràng, sau khi tới đích đến liền vào một nhà du lịch nông thôn có tên là ‘Nhà Lão Dư’.
Cha dượng thiết kế rất đặc sắc, tên là Lão Dư, điểm nổi bật là cá nước lạnh dặc sản trong sông vùng này.
Hai người Cố Khanh lấy danh nghĩa anh em đi du lịch đăng ký ở trọ nhà du lịch nông thôn này.
Hai người đang ở trong phòng riêng ăn cá nước lạnh đặc sắc chợt nghe tiếng cãi nhau từ bên ngoài.