“Em dâu, sao em có thể làm vậy? Quyền tài sản căn nhà du lịch nông thôn này đứng tên chồng của tôi, tiền mở nó cũng là chồng tôi đưa cho các người. Sao các người có thể nói cửa hàng này là của hai vợ chồng em?”
Khoảnh khắc nghe được thanh âm này, chiếc nhẫn trên tay Lâm Ý chấn động một chút: “Là bà ta!”
Thanh âm này rõ ràng là giọng của mẹ Sở Du, còn về tại sao chiếc nhẫn chỉ rung lên chứ cậu ta không đi ra, là bởi vì Cố Khanh sợ cậu ta làm loạn nên đã phong trong nhẫn, khiến cậu ta bình tĩnh lại chút.
Một giọng nói khác hẳn là em dâu nói:
“Chúng tôi đã kiếm tiền trả lại số tiền đó cho nhà chị còn gì? Còn về căn nhà thì chúng tôi cho anh trai một phần.”
"Những năm gần đây toàn là tôi và Chí Hào quản lý du lịch nông thôn, mấy món đặc sản cũng là hai chúng tôi nấu, từ khi các người về nhà chỉ biết lấy tiền, dựa vào cái gì du lịch nông thôn tính là của các người!"
Mẹ Sở Du đốp chát lại ngay:
“Chỉ bằng chồng tôi là con trai lớn trong nhà! Chỉ bằng cách tôi sinh ra đứa cháu trai duy nhất trong gia đình này!”
Lời này hiển nhiên đả kích đến em dâu, một lúc lâu sau không có thanh âm.
Cuối cùng, giọng nói của bà ấy mang theo một tia nghẹn ngào: “Cho dù là như vậy, tôi thà bán du lịch nông thôn chứ không giao cho các người!”
“Này, cô nói chuyện kiểu gì?! Chúng tôi thế nào hả? Mọi người phân xử đi, đây là em dâu của tôi, cô ta cảm thấy mình biết nấu ăn thì lên mặt, không hiếu thuận cha mẹ, cả ngày ở lì chỗ này, còn muốn chiếm đoạt sản nghiệp của nhà chúng tôi!”
Bà ta ngồi bệch dưới đất la làng, khiến người khó thể tưởng tượng người này từng là một quý bà.
Màn biểu diễn đặc sắc này khiến Sở Du bị phong trong nhẫn cười khẩy nói:
"Nhiều năm như vậy, thủ đoạn của bà ta vẫn chỉ có những thứ này! Đây là ‘cuộc sống bình yên qua ngày’ mà các người điều tra đó hả?”
Lâm Ý hơi xấu hổ: “Trong tư liệu ghi như vậy thôi được, đôi khi tư liệu không đáng tin cậy.”
Lúc Cố Khanh và Lâm Ý ra khỏi phòng riêng để xem náo nhiệt, hai người đàn ông vẻ ngoài hơi giống nhau đi tới, chia nhau kéo vợ mình lại, liên tục xin lỗi khách hàng:
“Rất xin lỗi, vô cùng xin lỗi!”
Một người là cha dượng của Sở Du, Dư Chí Cường, người còn lại là em trai của ông ta, Dư Chí Hào.
“Kỳ lạ, hai người vợ đỏ mặt tía tai như thế kia mà quan hệ giữa hai anh em khá tốt.” Lâm Ý thấy hai người dìu đi vợ của mình thì cảm thán nói một câu.
Cố Khanh yên lặng nhìn khói đen trên đầu Dư Chí Hào, không nói chuyện.
E rằng là ngoài mặt và trong bụng khác nhau.
Ăn tối xong hai người đến phòng của Lâm Ý, bàn bạc hành động tiếp theo.
Sở Du rốt cục có thể ra khỏi chiếc nhẫn, dù cậu ta rất muốn giải quyết mẹ mình và cha dương ngay, nhưng dưới sự áp chế của Cố Khanh thì cậu ta thông minh lựa chọn buông bỏ.
Sở Du hiện hình, trên khuôn mặt đáng yêu của em trai quốc dân tràn ngập xem nhẹ: “Xem đi! Ta đã sớm nói rồi, hai người này tuyệt đối sẽ không yên phận!"
Lâm Ý bất đắc dĩ trấn an một câu:
“Rồi rồi, đừng kích động. Nếu bọn họ thật sự làm chuyện gì sai thì ta cũng có cớ bắt họ, hoàn thành thỏa thuận với với ngươi.”
Lâm Ý nói xong nhìn về phía Cố Khanh: “Khanh Khanh, vừa rồi cô có nhìn ra cái gì không?”
Vẻ mặt Cố Khanh nghiêm túc gật đầu: “Hai anh em này thoạt nhìn hòa thuận, trên thực tế tranh đoạt tài sản đã đến giai đoạn gay cấn. Vừa rồi tôi nhìn thấy trên người Dư Chí Hào kia có luồng khói đen, phỏng chừng sẽ có tai họa đổ máu, rất có thể nhóm Dư Chí Cường sẽ ra tay.”
"Chúng ta có thể ôm cây đợi thỏ, bắt tận tay.”
Lâm Ý và Sở Du đều đồng ý với đề nghị này của Cố Khanh, bọn họ cần có người đi theo Dư Chí Hào, như vậy mới có thể kịp thời nắm bắt nhược điểm.
Sở Du xung phong xin đi, dù sao cậu ta là quỷ hồn, nếu theo dõi ai, chỉ cần không hiện hình thì không ai phát hiện được.