Nhưng Cố Khanh và Lâm Ý cùng phủ quyết, lỡ như Sở Du thừa dịp đó tìm kẻ thù làm chuyện gì bậy thì sao?
Nếu để Lâm Ý suốt ngày đi theo bọn họ thì một người không có phép phân thân, dường như không tốt lắm.
Cuối cùng Cố Khanh nhớ ra thuật Điểm Linh của mình, gấp hai con hạc giấy, rót linh khí vào, sai khiến chúng giám thị tình huống của hai nhà Dư Chí Cường và Dư Chí Hào, chuyện này mới tính là giải quyết.
Dư Chí Cường kéo bà xã Văn Hân về nhà.
Văn Hân trở về nhà vẫn còn vùng vằng:
“Ông làm gì vậy! Không thấy tôi cãi nhau với con điếm đó à? Ông không giúp tôi thì thôi đi, vậy mà kéo tôi về! Vừa rồi ông nên để tôi xé mặt nạ giả tạo của bọn nó xuống!”
Dư Chí Cường nhìn người phụ nữ trước mắt.
Năm đó ông ta chỉ là một ông chủ nhỏ, quyết định cưới vợ góa Văn Hân mang theo đứa con, có thể nói một phần vì tiền trong tay bà ta, à thì tiền của con trai cũng coi như là tiền của bà ta.
Một lý do nữa là vì hư vinh. Ông ta là ông chủ nhỏ đi lên từ làm quản đốc, cưới một quý bà xinh đẹp như vậy, mang ra ngoài rất hãnh diện!
Lúc đầu, Văn Hân quả thật khiến Dư Chí Cường vừa lòng, đặc biệt là sinh ra một đứa con trai cho ông ta.
Nhưng hơn mười năm trôi qua.
Công ty nhỏ của Dư Chí Cường đã sớm phá sản, tài sản trong tay Sở Du lúc trước họ muốn cướp đoạt thì đã sớm được quyên góp cho tổ chức từ thiện, người vợ trước mắt từng cho ông ta hãnh diện cũng lột xác thành một bà tám bình thường.
À, bà ta còn sinh đứa con trai cho ông ta, nhưng thằng con trai dòng độc đinh nhà bọn họ bị què?!
Nghe Văn Hân cứ lải nhải nói du lịch nông thôn là của nhà họ, Dư Chí Cường có chút không kiên nhẫn:
“Được rồi! Bà trừ làm ầm ĩ ra còn có thể làm cái gì khác không?”
Không nghe lời này thì thế giới còn hòa bình, vừa nghe chồng của mình nói ra lời ghét bỏ mình thì Văn Hân nổi khùng lên:
“Ông chê tôi? Ông dám chê tôi hả? Ông không nghĩ lại tôi đã làm bao nhiêu chuyện vì ông? Tôi thậm chí làm con trai tôi”
Văn Hân chưa nói xong đã bị Dư Chí Cường che miệng:
“Bà câm miệng cho tôi! Chuyện này có thể tùy tiện nói lung tung sao?!”
Dư Chí Cường lại dỗ dành bà ta:
“Tôi biết bà vì tốt cho chúng ta, vì cả nhà này. Nhưng bà cãi nhau với em dâu thì được ích lợi gì? Chúng ta muốn giải quyết vấn đề thì phải vào tay từ em trai tôi.”
Văn Hân giật mình một cái, bình tĩnh lại: “Vậy ông nói xem, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Dư Chí Cường lấy bao thuốc lá ra khỏi túi, rút ra một điếu châm lửa, hít một hơi, chậm rãi phun ra mấy vòng khói:
“Chuyện này thì bà không cần quan tâm nhiều, mấy ngày nay hãy yên phận đừng cãi nhau với họ nữa. Tôi bảo đảm, thứ thuộc về chúng ta vẫn sẽ là của chúng ta, ai cũng đừng hòng cướp được!”
Trong ánh mắt Dư Chí Cường hiện lên một tia sắc bén, ông ta đã hạ quyết tâm.
Văn Hân nghe vậy cũng yên phận, bà ta luôn tin tưởng thủ đoạn của Dư Chí Cường.
“Nếu ông đã nói vậy thì tôi đương nhiên nghe lời ông. Chẳng qua lấy được đồ vật rồi nhớ sau này phải để lại hết cho con trai của chúng ta! Vợ chồng em trai của ông, còn cha mẹ ông nữa, không ai được lấy một xu nào!”
Mắt Dư Chí Cường lấp lóe, không đáp lại vấn đề này, ngược lại chuyển đề tài: “Tiểu Vũ đâu? Còn đang học hả?”
Văn Hân cũng nhớ tới con trai mình, bởi vì đi ra ngoài cãi nhau nên bà ta không nấu cơm, không biết con trai đã ăn hay chưa.
Văn Hân đang định vào phòng con trai xem thử thì két một tiếng, cửa phòng khép hờ mở ra.
Một thiếu niên bước ra khỏi phòng, bề ngoài hơi giống Sở Du, chẳng qua khi đi khập khiễng, khiến người nhìn đã cảm thấy đáng tiếc. Một thiếu niên tốt đẹp vậy mà là người què.
Thiếu niên mỉm cười với Dư Chí Cường:
“Cha mẹ về rồi.”
Văn Hân vội vàng đi tới dìu con trai:
“Ừ, trong cửa hàng hơi bận rộn nên về trễ, con ăn cơm chưa?”
Dư Tiểu Vũ chớp chớp mắt: “Ăn xong rồi, con tự nấu mì.”