Nhìn thấy con trai mình, sắc mặt Dư Chí Cường cũng trở nên dịu dàng: “Tiểu Vũ à, đừng học quá vất vả, phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Dư Tiểu Vũ cười tủm tỉm gật đầu: “Cha mẹ yên tâm, con không mệt. Làm xong bài tập nhanh lắm, lúc nãy con chỉ đang đọc sách thư giãn.”
Hai vợ chồng vui mừng gật đầu.
Có thể nói con trai là niềm tự hào lớn nhất của hai vợ chồng. Nhưng một đứa trẻ nghe lời ngoan hiền, có tài có đức như vậy mà cố tình bị què một chân!
Nghĩ đến đây, cảm xúc của hai vợ chồng hơi buồn bã.
Dư Tiểu Vũ dường như không phát hiện, tiếp tục cười tủm tỉm nói chuyện với cha mẹ, sau đó về phòng đọc sách tiếp.
Dư Tiểu Vũ nhìn quyển sách, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng u ám.
Sau khi trấn an Văn Hân ở nhà chăm sóc con trai, Dư Chí Cường lấy lý do trong cửa hàng còn có việc bận rời khỏi nhà.
Trên đường đi ông ta nhớ đến lời Văn Hân, tiền của ông ta phải để lại cho con trai mình. Nhưng Tiểu Vũ cái gì cũng tốt, mỗi tội què một chân, lúc trước sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bác sĩ còn nói với Dư Chí Cường là có thể ảnh hưởng khả năng sinh con của Tiểu Vũ.
Dư Chí Cường vẫn luôn giấu mọi người về chuyện này.
Về sau lúc Dư Chí Cường đi thị trấn thì gặp Tiểu Mai, một người hồi xưa cùng thôn. Chồng của Tiểu Mai đã chết, bà ta một mình ở thị trấn mở một cửa hàng trái cây.
Năm xưa Dư Chí Cường và Tiểu Mai từng có tình cảm với nhau, về sau ông ta đi ra ngoài làm quản đốc kiếm được tiền thì không về nữa, không ngờ gặp lại Tiểu Mai vào lúc này.
Dư Chí Cường còn ôm chút áy náy với Tiểu Mai, mỗi lần đi thị trấn sẽ ghé cửa hàng của bà ta mua trái cây, hai người qua đó nối lại tình cũ.
Hiện tại Tiểu Mai đã giúp ông ta sinh thêm một đứa con trai, năm nay mới ba tuổi. Con trai nhỏ thông minh và đáng yêu, rất khỏe mạnh.
Chờ ông ta lấy được quyền sở hữu du lịch nông thôn, Tiểu Vũ có một phần, Tiểu Mai và con trai nhỏ cũng phải được một phần!
Không bàn tới mơ mộng trong đầu Dư Chí Cường.
Bên kia, Dư Chí Hào và bà xã Tú Quyên cũng thiếu chút nữa cãi nhau.
"Anh kéo tôi lại làm gì! Anh không nghe chị dâu của anh nói gì sao? Chế giễu tôi không thể sinh con trai, như thể cửa hàng chúng ta dốc sức làm ra sẽ thuộc về chị ta vậy!” Trong mắt Tú Quyên có chút nước mắt.
Đây là tâm bệnh của Tú Quyên.
Tú Quyên gả vào nhà họ Dư này rất đặt nặng chuyện đẻ con trai trụ cột gia đình. Nhưng bà ấy gả cho Dư Chí Cường nhiều năm mà chỉ sinh được một đứa con gái.
Không phải không muốn sinh thêm một đứa, nhưng qua nhiều năm rồi không có bầu đứa thứ hai được.
Dư Chí Hào cũng biết ý đồ của vợ chồng anh trai, nhưng chung quy không nghĩ người ta xấu xa như vậy:
“Mặc kệ nói sao thì ngày xưa vợ chồng anh trai cho chúng ta mượn tiền, chúng ta mới mở được du lịch nông thôn này. Có một số việc, chỉ cần không chạm vào lằn ranh giới hạn thì chúng ta cứ cố nhịn đi! Còn chị dâu thì chúng ta cứ lơ chị ấy là xong.”
Tú Quyên cực kỳ bất mãn với thái độ nhún nhường đó của chồng, nhưng chồng mình thì mình biết, Dư Chí Hào là người rất xem trọng người nhà.
Nếu không thì Tú Quyên chỉ sinh được một đứa con gái khiến cha mẹ chồng không vui, Dư Chí Cường vẫn yên ổn sống với bà ấy nhiều năm.
Nghĩ đến đây, trên mặt Tú Quyên dịu xuống rồi giây sau tiếp tục đanh lại.
Tú Quyên nghiêm mặt nói:
“Lần này tôi tạm bỏ qua, nhưng tôi nói cho anh biết, Dư Chí Hào, nếu còn có lần sau thì tôi liều mạng với Văn Hân!”
Hạc giấy truyền lại cặn kẽ tình huống của hai nhà cho nhóm Cố Khanh.
Nghe đối thoại của Dư Chí Cường và Văn Hân là biết sự độc ác của họ, thậm chí biết Dư Chí Cường có vợ bé, còn sinh ra đứa con trai ba tuổi, và Dư Tiểu Vũ hơi khác lạ.