Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 639 - Chương 640: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 640: Vô Đề

Sở Du bật cười, cười rất sung sướng.


Giống như ‘biết mấy người sống không vui là tôi thấy thích rồi’.


“Ha ha, bà ta hại ta vì gã đó, vậy mà gã đó chớp mắt đã phản bội bà ta, thú vị, rất thú vị! Ha ha ha ha ha ha!”


Sở Du đang cười, Cố Khanh cùng Lâm Ý lại cảm thấy cậu ta đang đau lòng.


Về cái chết của mình, Sở Du hận nhất chắc là mẹ.


Cha dượng không thích cậu ta là bình thường.


Nhưng mẹ cậu ta vì chồng và con trai mới, vì tiền mà đành lòng hại chết đứa con ruột thịt!


Đây mới là điều khiến Sở Du đau khổ nhất.


Thấy Cố Khanh và Lâm Ý không nói chuyện, Sở Du dần ngừng tiếng cười điên cuồng:


“Ta chống mắt xem sau khi mọi chuyện bị bộc lộ sẽ là cảnh tượng như thế nào!”


Mấy ngày kế tiếp.


Ngoài mặt, Cố Khanh cùng Lâm Ý dạo chơi khắp nơi.


Nhưng trên thực tế, luôn có hạc giấy theo dõi chặt chẽ tình huống của nhà họ Dư.


Mỗi ngày trở về Cố Khanh sẽ cẩn thận nhìn khuôn mặt Dư Chí Hào, mấy ngày trôi qua, tai họa đổ máu ngày càng hiện rõ trên mặt ông ấy.


Cố Khanh phỏng chừng tới ngày mai chính là thời điểm xảy ra sự việc.


Đợi đến ngày hôm sau, lúc ăn sáng họ nghe được Dư Chí Hào và Tú Quyên nói muốn đi thị trấn nhập hàng.


Cố Khanh và Lâm Ý liếc nhau: Đến rồi!


Lúc Dư Chí Hào lái xe chuẩn bị ra cửa, Cố Khanh và Lâm Ý tiến lên.


“Này, ông chủ, chúng tôi sẽ ở lại đây thêm hai ngày nữa. Nhưng em gái tôi muốn đi thị trấn mua ít đồ, lúc nãy nghe nói ông định đi thị trấn một chuyến, ông có thể cho chúng tôi đi ké không?” Biểu hiện của Lâm Ý rất đáng khen, giống hệt một người anh trai yêu thương em gái.


Hai người ở mấy ngày qua, Dư Chí Hào tự nhiên cũng quen mặt họ rồi, hào sảng gật đầu: “Được rồi, các người lên xe đi!”


Cố Khanh ngồi hàng ghế sau, Lâm Ý ngồi ở ghế lái phụ.


Lâm Ý cố ý làm quen với Dư Chí Hào, hai người nói chuyện một lúc thì bắt đầu gọi nhau anh em.


Dư Chí Hào phải đi siêu thị trước rồi đến chợ.


Đúng dịp Cố Khanh lấy cớ là đi siêu thị mua chút đồ, nên giao hẹn với Dư Chí Hào sẽ đi chung, lúc về thì ông ấy tiện thể mang họ về luôn.


Trên đường đến siêu thị rất suôn sẻ.


Cố Khanh mua một đống đồ ăn vặt, diễn trọn vẹn vai em gái nhỏ thích ăn yêu chơi nhưng hơi thẹn thùng.


Dư Chí Hào không có chút gì hoài nghi.


Đến chợ ở thị trấn hơi khó đậu xe.


Người đến người đi, không có chỗ đậu xe, phải đậu ở chỗ xa hơn rồi đi bộ vào chợ.


Sau khi Dư Chí Hào xuống xe, Cố Khanh và Lâm Ý xuống xe theo, nói muốn đi chợ cho biết. Dư Chí Hào chỉ cho rằng hai người trẻ tuổi sợ ở trên xe quá ngột ngạt.


Ông ấy không biết rằng Cố Khanh luôn nhìn chăm chú vào mình, khói đen trên trán đã lan tràn ra ngoài, lập tức sẽ xui xẻo!


Cố Khanh nhìn chằm chằm Dư Chí Hào, nhìn ông ấy và Lâm Ý vừa đi vừa nói chuyện.


Cố Khanh chợt phát hiện trên trán Lâm Ý cũng toát ra khói đen.


Cô bản năng hét to:


“Hãy cẩn thận!”


Một chiếc xe đâm vào họ với tốc độ rất nhanh.


Lâm Ý phản ứng nhanh hơn, trong nháy mắt Cố Khanh hô lên thì anh ấy đã kéo Dư Chí Cường lui về phía sau một bước.


Chiếc xe lướt qua họ.


Sau đó rầm một tiếng, đụng phải một cửa hàng trái cây, dừng lại.


Người bên cạnh cẩn thận tới gần nhìn một chút, phát hiện dưới xe có cánh tay lộ ra, vội vàng nói: “Mau báo cảnh sát! Gọi xe cứu thương đi! Xảy ra mạng người!”


Dư Chí Hào giật mình toát mồ hôi lạnh, nếu như không phải Lâm Ý kéo ông ấy lại thì ông ấy có lẽ đã


Dư Chí Hào lau mồ hôi trán, lấy lại bình tĩnh, thanh âm còn mang theo chút run rẩy: “Anh em, thật sự cảm ơn cậu! Cậu đã cứu mạng tôi!”


Sau đó không đi chợ nữa.


Dư Chí Hào bị hoảng sợ, không lái xe được, lúc về là Lâm Ý lái.


Lúc Tú Quyên đi ra nghênh đón chồng mình, vẻ mặt bà ấy mờ mịt, lúc đi ra ngoài còn khỏe mà sao khi về túa mồ hôi như bị bệnh?


Bình Luận (0)
Comment