Dư Chí Hào thấy vợ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông ấy ôm chặt Tú Quyên: “Vợ ơi! Tôi suýt chút nữa không thể gặp lại bà!”
Uống hớp nước, nghỉ ngơi một chút, Tú Quyên mới từ trong miệng Dư Chí Hào hiểu được ngọn nguồn sự tình.
Bà ấy rất vui mừng, rối rít cảm ơn nhóm Cố Khanh, còn chủ động miễn phí tiền ở lại của hai người lúc trước và sắp tới.
Dư Chí Hào còn đang sợ hồn vía lên mây, không biết rằng anh trai của mình, Dư Chí Cường, hôm nay cũng đi thị trấn.
Dư Chí Cường vui vẻ lái xe, chờ đợi "tin tốt". Ông ta chuẩn bị đợi lát nữa thuận tiện đi tìm Tiểu Mai, thăm con trai.
Nhưng khi Dư Chí Cường đến cửa hàng trái cây thì chỉ thấy đống đổ nát.
Một mảng tường sụp đổ, trái cây rơi đầy đất, trên mặt đất còn có một vũng máu
“Chuyện chuyện gì đang xảy ra vậy?" Dư Chí Cường có dự cảm không tốt.
Thợ sửa khóa của tiệm bên cạnh nói:
“Thảm quá! Ài, hai mẹ con bị một chiếc xe tải lớn đâm trúng! Nghe nói là say rượu lái xe, đạp ga đụng thẳng vào, người ta ở yên trong cửa hàng mà cũng bị đụng, thật sự là quá thảm!”
Dư Chí Cường trong đầu trống rỗng, chợ, xe tải, say rượu lái xe, hai mẹ con Rõ ràng là ông ta sắp xếp cho em trai ruột mà tại sao lại là mẹ con Tiểu Mai bị đụng?
Dư Chí Cường gắng gượng hỏi bác thợ khóa về hai mẹ con bị đưa đến bệnh viện nào, sau đó vội vàng chạy tới bệnh viện.
Tình huống trong tưởng tượng và hiện thực chênh lệch lớn khiến Dư Chí Cường có chút hoảng hốt.
Lo lắng cho tình hình của vợ bé và con trai út của mình, Dư Chí Cường vội vã đến bệnh viện, ông ta không phát hiện có người nhìn thấy ông ta trong bệnh viện rồi lặng lẽ đi theo.
Đi theo Dư Chí Cường là con gái duy nhất của Dư Chí Hào và Tú Quyên, Dư Lỵ Lỵ đang học trường cấp 3 ở thị trấn.
Dư Lỵ Lỵ bắt gặp Dư Chí Cường chỉ là một ngoài ý muốn.
Hôm nay, một cô gái cùng phòng của Dư Lỵ Lỵ đang học thì bị đau bụng, đau đến toát mồ hôi lạnh, nên xin phép giáo viên cho đi bệnh viện khám.
Dư Lỵ Lỵ chung phòng ngủ với cô ấy, cũng là bạn tốt, vì vậy xung phong đi theo để giúp đỡ.
Không ngờ, trong lúc Dư Lỵ Lỵ chờ bạn tốt đi khám bệnh, liếc mắt qua bắt gặp bác cả chạy vội vào.
Dư Chí Cường xông vào bệnh viện, hỏi y tá:
“Vừa rồi có một vụ tai nạn, tài xế đụng vào cửa hàng trái cây, có hai mẹ con được đưa tới, tình hình của bọn họ thế nào rồi? Bây giờ đang ở đâu?”
Y tá hiển nhiên có ấn tượng với trường hợp này.
Cũng đúng, chiếc xe đâm vào cửa hàng dẫn đến chấn thương là chuyện rất hiếm gặp.
“À, anh nói hai mẹ con đó hả.”
Y tá lật xem ghi chép:
“Tình trạng của người mẹ ổn định, chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ngơi một thời gian là khỏe. Nhưng đứa trẻ thì bởi vì còn quá nhỏ, lại bị va chạm, bây giờ còn cấp cứu. Tài xế kia rõ ràng là say rượu lái xe, đâm người bị thương cư nhiên đến bây giờ vẫn chưa tỉnh "
Dư Chí Cường đã nhận được tin tức mình muốn biết.
Nghe tin con trai út bị thương nặng vẫn đang cấp cứu, trong lòng ông ta sốt ruột, sau khi hỏi rõ phương hướng, vội vàng chạy về phía phòng mổ.
Dư Lỵ Lỵ ở bên cạnh nghe lén cảm thấy kỳ lạ: Bác cả gấp gáp như vậy, người bị thương trong tai nạn xe rốt cuộc có quan hệ gì với bác cả?
Dư Lỵ Lỵ nổi lên lòng tò mò, đánh tiếng với bạn tốt đang khám bệnh sau đó cô ấy lặng lẽ đi theo.
Dư Chí Cường nhìn thấy Tiểu Mai ở cửa phòng phẫu thuật.
Trên quần áo của bà ta đầy máu, trán và tay được băng bó sơ.
Vừa nhìn thấy Dư Chí Cường, bà ta xông tới ôm chặt cánh tay ông ta:
“Chí Cường, em sợ quá! Bảo bối bảo bối”
Tiểu Mai rớt nước mắt.
Dư Chí Cường nhìn đèn đỏ trên phòng giải phẫu, an ủi vỗ lưng Tiểu Mai: “Không sao, con trai chúng ta nhất định sẽ không có việc gì!”