Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 642 - Chương 643: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 643: Vô Đề

Hiện tại sự tình vẫn chưa thành công, gã sợ Dư Chí Cường lấy lại tiền, nên răm rắp nghe theo lời ông ta.


Dư Lỵ Lỵ ở ngoài cửa nghe được một bí mật kinh động trời, đã nhanh chóng bỏ chạy.


Dư Lỵ Lỵ chạy tới chỗ bạn thân, được biết bạn thân cần truyền nước biển thì vẻ mặt xin lỗi: “Hoan Hoan, nhà tôi xảy ra chuyện, tôi phải lập tức trở về một chuyến. Cậu cứ ở trong bệnh viện, tôi sẽ nhanh chóng quay lại được không?”


Dư Lỵ Lỵ vẻ mặt quá mức lo lắng, bạn tốt Hoan Hoan lập tức đồng ý, còn dặn dò lúc đi về nhớ cẩn thận, đừng quá gấp gáp.


Dư Lỵ Lỵ đồng ý, vội vàng chạy về nhà.


Bên kia, Cố Khanh cùng Lâm Ý trở về phòng.


Cố Khanh lôi Sở Du ra khỏi chiếc nhẫn:


“Nói đi! Có phải ngươi làm không?”


Mới nãy Lâm Ý kéo Dư Chí Hào tránh thoát xe tải, Cố Khanh cảm giác rõ ràng xe tải bị thứ gì ảnh hưởng nên mới đụng vào cửa hàng trái cây, Sở Du có hiềm nghi lớn nhất!


Sở Du vẻ mặt oan uổng: “Cho dù ta muốn làm cái gì, bị hai người trông chừng thì sao ta dám làm. Ta thật sự không làm gì cả!”


Hoặc nên nói Sở Du muốn ra tay, nhưng chậm một bước.


Trên người Sở Du cũng không có gia tăng nhân quả, ngược lại bởi vì lúc trước biết chuyện phiền phức của gia đình Dư Chí Cường mà lòng vui vẻ, cởi bỏ chút khúc mắc, nhìn từ điểm này thì hẳn là không phải Sở Du làm.


Nếu không phải cậu ta thì là ai?


Đang lúc Cố Khanh cùng Lâm Ý thảo luận xe tải lạ thường, Dư Lỵ Lỵ cũng vội vàng trở về nhà.


Nhìn thấy con gái đang đi học đột nhiên về nhà, còn thở hồng hộc, Dư Chí Hào và Tú Quyên vội vàng tiến lên:


“Lỵ Lỵ, hôm nay có lớp mà, sao con về nhà? Có phải là xảy ra chuyện gì?"


Dư Lỵ Lỵ nhìn cha mình, trong lòng đau xót, thiếu chút nữa, chỉ còn thiếu chút nữa thôi là cha có thể sẽ


Dư Lỵ Lỵ hít một hơi thật sâu: “Con không sao, cha mẹ, con trở về là có chuyện quan trọng muốn nói cho cha biết.”


Dư Lỵ Lỵ kể lại chuyện mình hôm nay đến bệnh viện như thế nào, làm sao phát hiện ra Dư Chí Cường, hiện tại cô ấy không muốn kêu người này là bác.


Dư Lỵ Lỵ nói chuyện Dư Chí Cường có vợ bé và con riêng, còn đặc biệt tìm người tông cha cô ấy, bởi vì trong bệnh viện hơi ồn ào, chỉ một mình cô ấy nghe được, không thể ghi âm.


Cho nên Dư Lỵ Lỵ cũng không biết kể chuyện khó tin này với cha mẹ thì liệu họ có tin cô ấy hay không.


Tú Quyên sửng sốt trong chốc lát, tiêu hóa tin tức con gái mang về, sau đó vỗ đùi một cái: “Dư Chí Cường khốn kiếp, dám thuê kẻ giết người! Báo cảnh sát, chúng ta hãy báo cảnh sát để bắt hắn!”


Tú Quyên lấy điện thoại di động ra muốn ấn 110, bị Dư Chí Hào ngăn lại, Tú Quyên trợn mắt nhìn: “Đến bây giờ ông còn ngăn cản tôi?! Ông không nghe con gái nói gì à? Anh của ông muốn lấy mạng ông!”


Dư Chí Hào lau mặt một cái: “Tôi biết, nhưng bây giờ bà báo cảnh sát, chỉ dựa vào lời nói một phía của con gái, người ta cắn chết không thừa nhận, chúng ta cũng không có biện pháp!”


Tú Quyên chợt nhớ ra:


“Đúng rồi, không có chứng cớ, con gái nói nhìn thấy thì cũng không tính vào được. Cho dù cảnh sát lập án điều tra, tra được một ít dấu vết, nhưng cha mẹ chồng sẽ để bọn họ đưa Dư Chí Cường vào tù sao?”


“Vậy ông nói nên làm cái gì bây giờ? Cũng không thể buông tha hắn ta như vậy chứ?”Tú Quyên có chút nhụt chí.


Dư Lỵ Lỵ nóng nảy, đã đến lúc này rồi, Dư Chí Cường thậm chí muốn giết cha, vậy mà cha mẹ vẫn do dự!


Dư Lỵ Lỵ đảo tròng mắt, nghĩ ra một cách:


“Vẫn phải báo cảnh sát, cha mẹ nói với cảnh sát hôm nay gặp phải một tai nạn xe cộ, nghi ngờ có vấn đề gì, còn về chuyện của bác thì khiến cảnh sát đến điều tra.”


"Những chuyện còn lại cha mẹ không cần lo, để con lo cho.”


Tiếp theo.


Vô luận vợ chồng Dư Chí Hào gặn hỏi cỡ nào Dư Lỵ Lỵ cũng không nói ra tính toán của mình.


Bình Luận (0)
Comment