Chuyện không nên chậm trễ, Dư Lỵ Lỵ nghĩ còn phải quay lại bệnh viện với Hoan Hoan, sau khi dặn dò cha mẹ báo cảnh sát, Dư Lỵ Lỵ đi đến nhà Dư Chí Cường.
Dư Chí Cường lúc này đương nhiên còn chưa trở về, ông ta còn ở bệnh viện thành phố cùng vợ bé chờ kết quả phẫu thuật của con trai.
Dư Lỵ Lỵ đi vào liền thấy Văn Hân bộ dáng nhàn nhã cắn hạt dưa, xem TV.
Vừa nhìn thấy Dư Lỵ Lỵ, Văn Hân cười nói:
“Ôi chà, Lỵ Lỵ về rồi.”
Là người lớn, Văn Hân vẫn sẽ làm chút xã giao bên ngoài.
Dư Lỵ Lỵ kêu tiếng ‘bác gái cả’, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Văn Hân đương nhiên chú ý tới, cũng không biết con nhóc này định nói gì với bà ta.
Văn Hân bị khơi dậy lòng tò mò:
“Lỵ Lỵ có lời gì muốn nói với bác à?”
Dư Lỵ Lỵ dừng một chút, cuối cùng nuốt một ngụm nước miếng, nói:
“Bác gái, bác trai có ở nhà không?”
Văn Hân nhíu mày, lời này dường như có ý nghĩa đặc biệt.
“Ông ấy nói hôm nay muốn nhập hàng, đi thị trấn rồi." Văn Hân nói.
Dư Lỵ Lỵ nghe câu này thì sắc mặt thay đổi.
Văn Hân không thèm cắn hạt dưa, hỏi dồn:
“Rốt cuộc cháu muốn nói gì với bác?”
Dư Lỵ Lỵ nhìn sắc mặt Văn Hân, chậm rãi nói: “Hôm nay, con đi với bạn học đến bệnh viện khám, nhìn thấy bác trai. Bác trai ôm một người phụ nữ, người phụ nữ kia đang khóc, dường như nói gì mà con trai bọn họ nhất định sẽ không có việc gì "
Lời này nói xong, Dư Lỵ Lỵ nhìn Văn Hân đờ người ra, cô ấy nói:
“Bác gái, con chỉ là thấy bác trai chứ không biết gì hết! Con con về đây!”
Dư Lỵ Lỵ nói xong chạy đi.
Lúc Dư Lỵ Lỵ chạy ra trên mặt còn mang theo nụ cười: Chờ các người làm ầm ĩ mới có cơ hội tra ra càng nhiều chuyện.
Lúc Dư Tiểu Vũ trở về, Văn Hân còn đang ngẩn người.
Dư Tiểu Vũ cũng học ở thị trấn, học lớp chín, nhưng vì chân nên cậu ta cần mỗi ngày về nhà xoa bóp ngâm thuốc, bởi vậy học ngoại trú.
Vừa vào cửa, Dư Tiểu Vũ liền phát hiện mẹ khác lạ, nhíu mày hỏi:
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Văn Hân có chút hoảng hốt: “Tiểu Vũ à, cha con ông ấy hình như bên ngoài có người "
Dư Tiểu Vũ "Ồ?”Một tiếng, tựa hồ là đang kinh ngạc, lại cảm giác hơi giả tạo.
Văn Hân không để ý, bà ta nói ra hết điều mình biết, sau đó nắm lấy tay Dư Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ à! Cha con có vợ bé, còn có con riêng! Sao có thể! Tất cả của cha con nên thuộc về con!”
Biểu cảm trên mặt Văn Hân liên tục thay đổi, cuối cùng dừng lại ở vẻ hung hăng:
“Mẹ tuyệt đối sẽ không cho phép có người cướp đồ của con!”
Dư Tiểu Vũ an ủi vỗ tay Văn Hân: “Mẹ, chuyện này không phải còn chưa xác nhận sao! Chờ cha về, mẹ hỏi rõ ràng trước rồi nói sau. Hơn nữa mẹ cũng nói người ta vào bệnh viện mổ, lỡ như không chịu đựng nổi mẹ cần gì làm ồn ào trước.”
Văn Hân nghe lọt tai:
“Con nói đúng, mẹ phải bình tĩnh, phải bình tĩnh!”
Hai mẹ con an ủi nhau vài câu, Dư Tiểu Vũ liền đi vào phòng.
Dư Tiểu Vũ lấy một tờ giấy kẹp trong một quyển sách ra, mỉm cười.
Còn chưa chết sao? Vậy thì không bằng để cậu ta đốt thêm lửa!
Trong bệnh viện trung tâm huyện.
Đèn phòng mổ đổi màu xanh lá.
Dư Chí Cường và Tiểu Mai nghênh đón, bác sĩ mở miệng, trong ánh mắt mang theo đồng tình: “Xin lỗi, đứa bé Không vượt qua được!”
Tiểu Mai trợn trắng mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Dư Chí Cường giống như dã thú mất đi con non, mắt đỏ hoe.
"Là ai đã giết con trai tôi?!!”
Đúng vậy!
Dư Chí Cường tuyệt đối không tin tài xế đâm vào cửa hàng trái cây của Tiểu Mai là chuyện ngoài ý muốn, trong này khẳng định là có người động tay động chân.
Có khả năng cao nhất đương nhiên là ‘em trai tốt’ của ông ta, thằng hai trông thành thực!
Dư Chí Cường nhìn con trai nhỏ phủ vải trắng bị đẩy ra, cố gắng kiềm chế nước mắt của mình, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua những người hại con trai của mình!