Ngày hôm sau.
Văn Hân cuối cùng vẫn không nghe lời khuyên của con trai, bà ta không thể chịu đựng được!
Ở trong lòng Văn Hân thì quan hệ của bà ta và Dư Chí Cường hẳn là thân thiết hơn vợ chồng.
Năm đó sau khi chồng Văn Hân qua đời, Dư Chí Cường xuất hiện bên cạnh bà ta, nói là sẵn lòng làm bạn với bà ta, chống đỡ bà ta cùng đi tiếp. Hai người có cùng một quan điểm về cuộc sống và có "bí mật" chung.
Trong đầu Văn Hân nghĩ giữa bà ta và Dư Chí Cường thì bà ta mới là người ở kèo trên, dù sao năm đó là Dư Chí Cường chủ động theo đuổi bà ta.
Nhưng sự thực vả mặt.
Trong lúc bà ta không biết gì thì Dư Chí Cường dám tìm vợ bé, còn sinh con! Quả thực là kéo da mặt của Văn Hân vứt xuống đất, đạp lên.
Văn Hân đi bệnh viện, bà ta muốn tự mình đi nhìn xem, rốt cuộc là ai dám cướp chồng mình!
Khi Văn Hân đến bệnh viện, Tiểu Mai vẫn còn hôn mê.
Dư Chí Cường vốn định trở về thăm dò sự tình có liên quan đến em trai hay không, nhưng hiện tại Tiểu Mai hôn mê bất tỉnh, ông ta không yên lòng nên ở lại chăm sóc.
Văn Hân hỏi thăm rõ ràng phòng bệnh, lúc tới nhìn thấy chính là cảnh Dư Chí Cường nắm tay Tiểu Mai, lo lắng nhìn bà ta.
Trong đầu Văn Hân như nổ bom.
“Ông giỏi lắm, Dư Chí Cường! Thảo nào suốt ngày không ở nhà, thì ra ông nuôi vợ bé!”
Trong giọng nói Văn Hân mang theo trào phúng:
“Tôi vắt óc suy nghĩ tốn công cho gia đình chúng ta, còn ông thì hay lắm, ông làm như vậy có xứng đáng với tôi không? Có xứng đáng với Tiểu Vũ không?!”
Dư Chí Cường nhìn Tiểu Mai đang hôn mê vẫn nhíu mày, tựa hồ có xu hướng tỉnh lại, vội vàng đứng lên kéo Văn Hân sang một bên:
“Sao bà tới đây? Ai đã nói với bà?”
Dư Chí Cường nhạy bén cảm thấy Văn Hân xuất hiện ở chỗ này quá mức trùng hợp.
Nhưng Văn Hân hiện tại cái gì cũng nghe không lọt.
Văn Hân la lớn hơn:
“Sao nào? Tôi không thể đến?! Tôi không đến làm sao biết ông và con điếm kia ngọt mật tới cỡ nào? Ông nói đi, sao không đưa ra ly hôn với tôi cho rồi?”
Văn Hân chợt nhớ đến điều gì, nói:
“À, vào bệnh viện như thế nào nhỉ? Phải rồi, là vợ bé và thằng con hoang bị xe đụng phải không? Ha ha ha, thật sự là báo ứng!”
Nhắc tới đứa con trai vừa tròn ba tuổi kia, ánh mắt Dư Chí Cường lại đỏ lên: “Tôi cảnh cáo bà, yên lặng chút đi, có một số việc sau đó tôi sẽ giải thích cho bà!”
Dư Chí Cường nhớ tới con trai lớn què chân lại không có năng lực sinh dục, con trai út bị tai nạn xe liền mất mạng, không khỏi bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ thật sự là báo ứng? Là ông trời muốn Dư Chí Cường này bị tuyệt hậu sao?”
Dư Chí Cường cố chịu đựng đau thương, cắn răng: “Nói! Có phải là vợ chồng thằng hai nói cho bà biết không?!”
Nhìn biểu cảm của Dư Chí Cường giống như muốn giết người, hơi bị khủng bố.
Văn Hân run rẩy, cuối cùng nhẹ giọng nói:
“Đúng, là Lỵ Lỵ nói cho tôi biết.”
Lỵ Lỵ? Dư Chí Cường suy tư một chút, điều này không phù hợp với suy đoán của ông ta, nếu là thằng hai giở trò thì tuyệt đối không thể nào khiến con gái của mình xen vào một đống chuyện này.
Điều khiến Dư Chí Cường không thể tưởng tượng được chính là, phiền toái của ông ta không chỉ có vậy.
Dư Lỵ Lỵ trở về trường học, nhưng trước khi đi cô còn dặn dò mẹ mình một chuyện, bà nội của cô ấy chắc chắn còn chưa biết chuyện mình có một đứa cháu trai nhỏ, hiện tại em họ út không biết còn sống hay đã chết, biết chuyện mình có một đứa cháu trai nhỏ, hiện tại nên thông báo với ông bà nội một tiếng.
Chỗ ông bà nội của Dư Lỵ Lỵ cách nhà bọn họ không xa, đều là một thôn, chỉ cách vài bước chân.
Lúc Tú Quyên đi qua, bà Dư đang bóc ngô trong sân.
Tú Quyên cẩn thận đi tới bên cạnh bà nội Dư, sợ quấy rầy bà cụ, nhỏ giọng hô một tiếng "Mẹ".
Bởi vì chỉ sinh một con gái nên bà nội Dư vốn đã không vừa mắt đứa con dâu này, về sau con trai thứ hai chống đối bà cụ bảo vệ vợ mình, càng khiến người làm mẹ như bà nội Dư thấy ngậm ngùi.