Cho nên khi thấy Tú Quyên lại đây, bà nội Dư cũng chỉ là giương mắt lên:
“Cô tới đây làm cái gì?”
"Mẹ." Tú Quyên cẩn thận nói: “Hôm nay Lỵ Lỵ trở về, nói là nhìn thấy bác cả trong bệnh viện.”
Tú Quyên chịu đựng chán ghét, bà ấy không muốn nhắc đến Dư Chí Cường chút nào.
Bà nội Dư ngừng tay bóc ngô:
“Chí Cường gặp chuyện?”
Tú Quyên vội vàng nói: “Không, không ạ! Chẳng qua Lỵ Lỵ thấy bác cả đến bệnh viện thăm một cặp mẹ con bị tai nạn xe hơi, còn nói còn nói đó là vợ con của bác ấy. Lỵ Lỵ nói đứa nhỏ mới ba tuổi, bị thương rất nghiêm trọng "
Không cần nhiều lời, đầu óc bà nội Dư đã tự suy đoán, ý tứ này, chẳng lẽ là nói Chí Cường nhà bà cụ ở bên ngoài có người? Còn có con trai?!
Tâm tử của người làm vợ và người làm mẹ đương nhiên không giống nhau, không giống với sự phẫn nộ của Văn Hân, bà nội Dư đầu tiên là vui vẻ, nhớ tới Tú Quyên nói đứa nhỏ bị thương không nhẹ bà cụ lại có chút sốt ruột.
Nghe rõ là bệnh viện trên trấn, bà nội Dư cố gắng bình tĩnh, rầy Tú Quyên không được nói bậy bạ:
“Cô sinh không ra con trai thì thôi đi, còn dám tới chỗ tôi mách chuyện thằng cả, tôi thấy cô không muốn tiếp tục ở lại nhà họ Dư nữa rồi!”
Tú Quyên vốn chỉ sợ mẹ chồng, giờ thấy bà cụ tức giận thì nhanh chóng chạy về.
Bà nội Dư sau khi nhìn thấy con dâu thứ hai chạy đi cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng vào nhà tìm bạn già cùng đi thị trấn, tìm con trai!
Tai nạn của Dư Chí Cường đã đến.
Không lâu sau khi ông ta nghe vợ Văn Hân nói là Dư Lỵ Lỵ để lộ ra chuyện, ông ta lại nghênh đón cha mẹ già.
Ông bà nội Dư ôm hy vọng tìm đến.
Đương nhiên, Dư Tiểu Vũ cũng là cháu nội lớn mà họ yêu.
Nhưng cháu nội lớn bởi vì ngoài ý muốn bị què chân, lại là dòng độc đinh nhà họ Dư, bây giờ nếu có thêm một đứa cháu nội, mặc kệ là con trong giá thú hay con rơi thì đều là chuyện tốt!
Nhưng không ngờ, khi bọn họ hào hứng chạy tới thì nghe tin dữ, đứa nhỏ đã qua đời?
"Cháu nội của tôi!! Bà nội chưa kịp nhìn con một cái, sao con nỡ ra đi!” Bà nội Dư ngã xuống trước mặt Dư Chí Cường và Văn Hân, khóc toáng lên.
Văn Hân hừ lạnh một tiếng, nghe giọng điệu này thì mẹ chồng còn tiếc nuối thằng cháu hoang mà bà cụ chưa từng gặp mặt?
Văn Hân không muốn dìu loại mẹ chồng như vậy.
Dư Chí Cường nhìn phòng bệnh, Tiểu Mai đã tỉnh. Nhưng nghe được tiếng ồn ào bên ngoài, bà ta yên lặng ngồi trên giường nhìn, không nói lời nào.
Nếu bây giờ mà ông ta vội vàng vào phòng chắc Văn Hân sẽ xốc nóc luôn.
"Cha, mẹ, các người lại đây có phải là nhà em hai thông báo hay không?” Dư Chí Cường hỏi.
Bà nội Dư nghe vậy lại khóc một tiếng: “Thế nào? Không cho chúng tôi đến à? Nếu không phải Tú Quyên đến nói cho tôi biết thì có phải là anh không định để vợ chồng già này biết chuyện đứa nhỏ không?!”
Lại là nhà thằng hai giở trò!
Dư Chí Cường tức giận, hiện tại chỉ có thể tập trung trấn an người nhà trước.
Không ngờ, còn chưa nói được mấy câu đã có hai cảnh sát tới:
“Là ông Dư Chí Cường đúng không?”
Dư Chí Cường gật đầu, nói:
“Tôi đây, các người đến hỏi vụ tai nạn xe đúng không?”
Dư Chí Cường nhìn Tiểu Mai trong phòng bệnh: “Nạn nhân vừa tỉnh.”
Hai cảnh sát liếc nhau, nói với Dư Chí Cường: “Lời khai của nạn nhân thì đồng nghiệp của chúng tôi sẽ ghi lại. Còn bây giờ, ông Dư Chí Cường, chúng tôi hiện tại có manh mối chứng minh ông có quan hệ với vụ tai nạn xe do người gây ra này, hy vọng ông cùng chúng tôi về đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra.”
Văn Hân buông lỏng bàn tay nắm lấy Dư Chí Cường, tai nạn xe cộ có quan hệ với Dư Chí Cường?
Ông bà nội Dư đều phản ứng không kịp: “Đồng chí cảnh sát, không không thể nào. Đứa bé kia là con của Chí Cường nhà chúng tôi mà!”
Hai cảnh sát cũng cảm thấy không thể tin được.