Nhưng vừa rồi, khi bọn họ đi hỏi chuyện tài xế, tài xế kia lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, la hét có quỷ muốn hại gã, chạy lung tung trong phòng bệnh, cuối cùng trong những lời linh tinh thì lộ ra tai nạn xe cộ này là Dư Chí Cường dùng tiền mua gã làm!
Đương nhiên, mục tiêu vốn không phải là hai mẹ con này, mà là em trai Dư Chí Cường là Dư Chí Hào. Bọn họ cũng nói chuyện điện thoại với Dư Chí Hào, Dư Chí Hào thừa nhận lúc đó ông ấy quả thật thiếu chút nữa gặp tai nạn xe cộ.
Hiện tại bọn họ đưa Dư Chí Cường về đồn là muốn đào ra càng nhiều tin tức từ miệng ông ta.
Dư Chí Hào và Tú Quyên biết Dư Chí Cường vào đồn cảnh sát, đều thở phào nhẹ nhõm.
Họ tin rằng các đồng chí cảnh sát chắc chắn có thể làm rõ sự thật, đưa Dư Chí Cường ra trước công lý.
Hai vợ chồng vui vẻ nấu một bàn tiệc cá, phải cảm tạ ơn cứu mạng của Lâm Ý và cả Cố Khanh.
Trong bữa tiệc, Cố Khanh phát hiện, Dư Chí Hào tựa hồ ho khan có chút nhiều.
Cứ cách một chút Dư Chí Hào lại ho khục khặc.
Cố Khanh nheo mắt lại, Dư Chí Cường đã bị bắt vào đồn cảnh sát, tại sao ấn đường của Dư Chí Hào lại bị đen?
“Ông Dư, nếu thấy không khỏe hay là đi bệnh viện khám đi?” Cố Khanh hỏi.
Dư Chí Hào khoát tay áo: “Chỉ là có chút cảm lạnh, qua vài ngày là tốt rồi, không sao.”
Dư Chí Hào nói xong tiếp tục mời rượu Lâm Ý.
Vui vẻ ăn uống, đợi đến khi ăn xong bữa này, Dư Chí Hào ngà ngà say. Ngược lại là Lâm Ý vẫn luôn cùng uống, vẻ mặt tỉnh táo không có dấu hiệu say.
Cố Khanh và Lâm Ý có phòng ở tầng trên du lịch nông thôn, Dư Chí Hào và Tú Quyên thì phải về nhà.
Tú Quyên đỡ Dư Chí Hào say khướt vừa ra khỏi cửa hàng liền nhìn thấy một bóng người vọt tới, trong tay cầm một con dao đâm về phía Dư Chí Hào. Tú Quyên cố gắng né tránh, nhưng Dư Chí Cường vẫn bị đâm trúng bụng, máu nhuộm đỏ mặt đất.
Cố Khanh cùng Lâm Ý vội vàng lao ra, Lâm Ý khống chế bóng dáng kia, người đó mặc quần áo bệnh nhân, rõ ràng là Tiểu Mai vốn nên nằm viện.
Tinh thần Tiểu Mai tựa hồ có chút không bình thường, bà ta nhìn con dao dưới đất và Dư Chí Hào đổ máu không ngừng, lẩm bẩm:
“Người chết nên là anh! Tại sao anh không chết đi? Tại sao liên lụy đến con trai tôi? Anh đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!"
Cố Khanh đi qua hỗ trợ, nhân cơ hội sờ mạch đập của Dư Chí Hào, kiểm tra một chút vết thương, cũng may, nhìn chảy máu tương đối nhiều nhưng không có tổn thương chỗ yếu hại.
Cố Khanh lén nhét một lá bùa vào cổ áo của Dư Chí Hào, phù hộ ông ấy bình an vượt qua một kiếp này.
Chờ cảnh sát và xe cấp cứu đến, chia nhau mang người đi.
Cố Khanh mới đi đến bên cạnh Lâm Ý nói: “Chuyện này có người ở phía sau thúc đẩy! Lúc nãy ăn cơm tôi phát hiện ấn đường của Dư Chí Cường bị đen, nhưng không đến mức nhanh như vậy liền bộc phát. Chắc chắn có người ở sau màn thúc đẩy hết thảy!”
Cố Khanh thì thầm vào tai Lâm Ý vài câu, anh ấy ngẫm nghĩ, gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động gọi điện thoại.
Ngày này thật sự là rung động mạnh.
Khi Văn Hân về đến nhà thì cảm thấy mệt mỏi chưa từng có.
Chồng bà ta dính líu đến mạng người, bị đưa vào đồn cảnh sát.
Văn Hân cũng đi theo, cố gắng tìm cách đưa chồng ra ngoài.
Chẳng ngờ không lâu sau nhìn thấy Tiểu Mai mặc quần áo bệnh nhân hai tay nhuộm máu tươi đi vào đồn, bà ta hành hung trên đường phố, cầm dao đâm bị thương hai vợ chồng chú út?
Đúng vậy, theo như thông tin Văn Hân biết thì Tiểu Mai thừa dịp bất ngờ đâm trúng Dư Chí Hào và Tú Quyên, nghe nói Tiểu Mai liều mạng đâm tới tấp, đâm trúng chỗ hiểm, hai vợ chồng chú út hiện tại còn đang cấp cứu ở bệnh viện!
Cha mẹ chồng thì một ngày liên tục nhận được nhiều "tin dữ" như vậy, cũng nhập viện nốt.
Văn Hân không biết mình nên thấy vui hay đau lòng.