Đúng vậy, Dư Chí Cường rất có thể sẽ phải ngồi tù, nhưng con ả kia cũng phải ngồi tù luôn!
Hai vợ chồng chú út còn đang cấp cứu, lỡ như không qua khỏi giống đứa nhỏ kia thì nhà này, những gia nghiệp này chẳng phải đều thuộc về con trai của bà ta sao? Còn Dư Lỵ Lỵ, một con nhóc mà thôi, bà ta có thể bảo đảm dưới sự trông chừng của ông bà nội Dư, cô ấy sẽ không lấy được một xu!
Văn Hân ngẫm kỹ lại, cảm thấy mình vui nhiều hơn hết.
Đang lúc Văn Hân thả hồn tưởng tượng ngày tháng sau khi tiếp quản tất cả tiền tài của nhà họ Dư.
"Mẹ." Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai, làm bà ta giật mình.
Văn Hân vụt ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện Dư Tiểu Vũ không biết lúc nào đứng bên cạnh mình.
"Tiểu Vũ à " Văn Hân cố gắng tìm từ ngữ: “Cha của con xảy ra chuyện!”
Dư Tiểu Vũ không ngoài ý muốn chút nào, ngược lại trực tiếp nói ra đáp án:
“Ông ấy đã vào đồn cảnh sát?!”
Văn Hân vẻ mặt kinh ngạc:
“Sao con biết?”
Văn Hân nhìn kỹ thì phát hiện trên mặt con trai chẳng có chút lo lắng, ngược lại không thèm để ý Dư Chí Cường sống chết thế nào.
Dư Tiểu Vũ cười: “Làm sao con biết hả? Con biết hết!”
“Con biết sau vụ ngoài ý muốn kia, chẳng những què chân, về sau có lẽ không có con được!”
“Con cũng biết cha đã sớm gian díu với thanh mai trúc mã Tiểu Mai, còn sinh thêm một đứa con trai khỏe mạnh!"
"Con còn biết, cha mua chuộc một tài xế xe tải, khiến kêu ông ta tông chú hai, vì mưu đoạt sản nghiệp của chú hai!”
“À phải rồi, bà điên Tiểu Mai đã giết chú thím hai chưa?”
Dư Tiểu Vũ lộ ra một nụ cười như ánh mặt trời, nhưng nội dung nói ra đủ để Văn Hân sinh lòng sợ hãi.
“Con con?!” Văn Hân bị dọa tê người.
Dư Tiểu Vũ cười trấn an Văn Hân:
“Mẹ xem, khiến bọn họ tự giết lẫn nhau, vậy thì cuối cùng mọi thứ sẽ thuộc về con.”
Văn Hân hỏi:
“Vậy còn cha của con?”
Khi Dư Tiểu Vũ nói đến Dư Chí Cường thì không mang theo chút gì dịu dàng:
“Nếu ông ta muốn có một đứa con trai mới, vậy con có nhận ông ta hay không cũng không quan trọng.”
Văn Hân cảm thấy người trước mắt căn bản không phải con trai mình, hắn ta quá xa lạ, giống như một ma quỷ chiếm cứ thân thể con trai bà ta.
Nhưng Văn Hân không dám thét chói tai, gắng gượng mỉm cười vui vẻ:
“Con nói đúng! Mấy thứ này nên là của con!”
Dư Tiểu Vũ rất hài lòng với sự thức thời của Văn Hân.
Hắn ta nói:
“Mẹ yên tâm, mẹ không giống cha, mẹ không phản bội con. Cho nên con có cái gì đều sẽ để lại một phần cho mẹ.”
Thật ra tinh thần của Dư Tiểu Vũ hơi có vấn đề.
Sau khi què một chân, hơn nữa ngoài ý muốn biết được chính mình không có năng lực sinh dục thì Dư Tiểu Vũ chịu áp lực lớn.
Dư Tiểu Vũ không thể để cha mẹ nhìn ra, hắn ta luôn mỉm cười với họ, nói ‘không sao’. Nhưng trong lòng hắn ta dần thối rữa, từ từ trở nên điên cuồng.
Biết cha ngoại tình, có con riêng là một ngòi nổ. Mẹ suốt ngày lẩm bẩm gia sản thuộc về hắn ta là đổ thêm dầu vào lửa.
Thật ra cha ẩn giấu rất tốt, nếu không thì đứa nhỏ đã ba tuổi mà mẹ, ông nội bà nội đều không hay biết gì.
Nguyên nhân Dư Tiểu Vũ phát hiện là do sau khi bị thương, hắn ta trở nên quá mức mẫn cảm. Hắn ta có thể cảm giác được, có một khoảng thời gian thái độ của cha đối với chính mình đã thay đổi.
Trước kia, trong mắt cha tràn đầy yêu thương đối với mình. Dù hắn ta bị thương ở chân, cha luôn tìm cách đưa hắn ta đi khám bác sĩ, an ủi Dư Tiểu Vũ là sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi cho hắn ta. Nhưng về sau, cha không còn không đề cập đến việc đi khám bác sĩ, ánh mắt nhìn Dư Tiểu Vũ tràn ngập đáng tiếc, nhưng yêu thương vơi đi.
Lúc ấy Dư Tiểu Vũ nghĩ rằng bởi vì bệnh của mình không chữa được, cha cuối cùng đã thất vọng với mình, mãi khi hắn ta tình cờ nhìn thấy cha mình và một người phụ nữ không quen biết ôm một em bé trên mặt tươi cười đi trên phố, hắn ta đã hiểu.