Hắn ta đi điều tra.
Thì ra sau khi Dư Tiểu Vũ bị tai nạn, không lâu sau cha đã dan díu với người phụ nữ tên Tiểu Mai kia, rồi nhanh chóng có con.
Dư Tiểu Vũ đã hiểu thấu, dù là cha mẹ ruột cũng chưa chắc đáng tin. Cho nên, trong mắt của hắn ta lần đầu tiên xuất hiện dã tâm.
Chỉ cần hắn ta nắm trọn tài sản trong nhà thì bọn họ phải nghe lời của hắn ta! Sẽ không bao giờ có ai muốn bỏ rơi và phản bội hắn ta nữa!
Khiến tài xế đâm người, để Dư Lỵ Lỵ khuấy một hồ nước đục, để Tiểu Mai đâm chú thím hai, tất cả đều có bàn tay của Dư Tiểu Vũ.
Dư Tiểu Vũ không làm gì nhiều, chẳng qua chọn lúc thích hợp khiến đầu óc của họ rối loạn, nhận ý tưởng của hắn ta truyền đến. Tất cả những vật dụng cần chuẩn bị chẳng qua là vài tờ giấy đặc biệt.
Bởi vì thời gian cũng chỉ ngắn ngủi mấy chục giây, sau đó làm như thế nào thì tùy vào phải xem ý chí của bọn họ có đủ mạnh hay không.
Dư Tiểu Vũ tuyệt đối không sợ mình bị phát hiện, dù sao hắn ta chẳng làm gì cả, đúng không nào?
Dư Tiểu Vũ học được thứ này cũng do ngoài ý muốn.
Có một đạo quan bị bỏ hoang ở sườn núi phía sau thôn. Bà nội từng nói với Dư Tiểu Vũ đó là do năm xưa phá bỏ tư tưởng cũ thì hủy luôn đạo quan.
Lúc đó hắn ta còn chưa bị thương, tính tình tương đối nghịch ngợm, từng đến đó xem thử. Một nơi lý tưởng cho Dư Tiểu Vũ và đám bạn chơi trò trốn tìm.
Kết quả là, Dư Tiểu Vũ tình cờ tìm thấy một nửa tờ giấy giấu trong một bức tường đổ, trên giấy ghi chép phương pháp giống như công kích tinh thần từ xa.
Dư Tiểu Vũ vốn không tin thứ này cư nhiên thật sự hữu dụng.
Nhưng khi biết cha phản bội bọn họ, vào lúc Dư Tiểu Vũ bất lực nhất đã làm thử, phát hiện thật sự có thể làm được.
Con của nhà hàng xóm bị cha mẹ ảnh hưởng luôn thích trêu hắn ta, kêu hắn ta là ‘thằng què’.
Lần đầu tiên Dư Tiểu Vũ làm thử là xúi người mẹ yêu thương con mình hung hăng đánh đòn nó mà không vì lý do gì.
Hắn ta thành công.
Tiếng khóc thê thảm của thằng nhóc đêm đó thật là khiến người nghe thể xác và tinh thần sung sướng!
Tại sao lúc đó Dư Tiểu Vũ không lập tức thực thi kế hoạch? Là bởi vì hắn ta chưa quen tay, còn chưa lập ra kế hoạch đầy đủ.
Bây giờ thì mọi thứ rất nhanh sẽ là của hắn ta.
Dư Tiểu Vũ sung sướng ‘chia sẻ’ nỗ lực mình đã làm mấy năm nay cho mẹ.
Sau khi nói xong, Dư Tiểu Vũ nhìn về phía mẹ mình, phát hiện bà ta hoảng sợ nhìn cửa.
Có một tiếng vỗ tay vang lên từ cửa.
Hắn ta quay đầu, thấy trước đó rõ ràng không có một bóng người, đột nhiên xuất hiện rất nhiều người.
Chú thím hai vốn nên ở bệnh viện giờ đây đứng trước cửa, khó tin nhìn Dư Tiểu Vũ.
Cha vốn bị cảnh sát giam giữ, trên tay đeo còng tức giận nhìn Dư Tiểu Vũ. Tiểu Mai còn có chút hoảng hốt, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Phía sau còn có hai cảnh sát, đây là hai cảnh sát liên lạc khá nhiều với Bộ Đặc Dị địa phương, sẽ không cảm thấy chuyện này không thể tưởng tượng nổi.
Cố Khanh và Lâm Ý đứng ở phía trước, cô là người vừa mới vỗ tay.
“Có thể tính kế người đến mức này thì tôi phục cậu thật.” Cố Khanh nói.
Nếu không phải Cố Khanh và Lâm Ý vừa vặn tới nơi này, phỏng chừng Dư Tiểu Vũ thành công lừa dối.
Dư Tiểu Vũ cũng biết, việc hắn ta làm đều bị những người này nghe được.
Dư Tiểu Vũ hừ lạnh một tiếng:
“Dù tôi tính kế nhiều hơn nữa vẫn sẽ bị các người phát hiện ra!"
Dư Chí Cường vẻ mặt bi phẫn, cảm giác bị con trai ruột hãm hại rất tồi tệ:
“Tiểu Vũ, tại sao con có thể biến thành như vậy?!"
Dư Chí Cường vẫn luôn cho rằng, con trai Tiểu Vũ là một đứa trẻ ngoan, tuy hắn ta bị thương nhưng vẫn là con ruột của ông ta.
Dư Tiểu Vũ lười nhìn Dư Chí Cường:
“Tôi biến thành như vậy? Như vậy là như nào? Tôi là con ruột của ông, di truyền gen của ông, không nên giống ông sao?”