Nhưng thuốc sinh con trai bởi vì mùi quá nồng nên bị phát hiện ra ngay, mới khiến Mộc Mộc tức giận bỏ nhà ra đi.
Sau đó Mộc Mộc trở về nhà mẹ đẻ, cũng không đưa cháu gái về. Con trai Dương Minh lạnh nhạt với bà ta, anh ta vài lần nói chuyện với bà Dương nhưng không thể đi đến kết quả chung, từ đó anh ta về nhà càng lúc càng muộn.
Cuối cùng, bà Dương bị Mê Tâm Cổ ảnh hưởng nặng gọi điện thoại cầu cứu thần bà, dễ dàng khống chế được con trai không muốn về nhà, khóa ở trên giường không cho đi đâu hết, anh ta không thể nói ra lời khiến bà ta đau lòng nữa.
Nhưng bấy nhiêu chưa đủ!
Bà Dương cho rằng Mộc Mộc và người nhà của cô ta cản trở con trai và cháu nội trai của mình, làm xích mích tình cảm mẹ con của hai người, dưới sự trợ giúp của thần bà, bà Dương không chút do dự lựa chọn thúc đẩy mẫu cổ Huyết Cổ trong thân thể Mộc Mộc.
Trong lúc Đạo Chân giải cổ cho hai mẹ con Mộc Mộc thì bà Dương bị cắn ngược, đột quỵ chỉ là bề ngoài, trên thực tế tuổi thọ của bà ta cũng bị ảnh hưởng.
Sau khi tỉnh táo, bà Dương mới hiểu được rằng chỉ là một chút tư tưởng trọng nam khinh nữ trong lòng, vậy mà bà ta bị thần bà và cổ trùng ảnh hưởng làm nhiều chuyện điên rồ như thế, thật sự quá đáng sợ!
Nhưng bà Dương không thể chối bỏ rằng mình hoàn toàn là vô tội.
Dù sao, thần bà và cổ trùng chỉ có tác dụng mê hoặc, phóng lớn suy nghĩ trong lòng bà Dương, vì bà ta có lòng bất chính nên mới bị mê hoặc.
Nghĩ đến con trai cứng ngắc nằm trên giường mấy ngày cuối cùng hôn mê, cùng với con dâu không xuất hiện lần nào nữa từ sau khi bà ta bị bắt, bà Dương chỉ có thể phát ra tiếng khóc hối hận.
Hai mẹ con này vào bệnh viện, căn bản không có ai đến chăm sóc.
Gia đình Mộc Mộc không muốn tới thăm.
Cuối cùng là Mộc Mộc suy nghĩ một ngày, quyết định gặp mặt Dương Minh một lần, nói chuyện đàng hoàng.
Không ngờ khi Mộc Mộc đến, hai vợ chồng nhìn nhau không nói gì.
“Em em tới rồi?" Trầm mặc trong chốc lát, vẫn là Dương Minh mở miệng trước.
Lúc Dương Minh nằm trên giường không thể nhúc nhích, đã được cho biết chuyện mẹ của mình làm với Mộc Mộc và gia đình cô ta.
Dương Minh cảm thấy không còn mặt mũi gặp vợ và con, gia đình họ về sau còn có thể tiếp tục sống chung dưới mái nhà không? Dương Minh thầm nghĩ.
Lời nói của Mộc Mộc đã phá vỡ ảo tưởng của anh ta: “Chúng ta ly hôn đi!”
Lời nói của Mộc Mộc rất nhẹ, rất nhạt. Nhưng nhìn biểu cảm trên mặt cô ta liền biết là đã suy nghĩ kỹ càng mới đưa ra quyết định này.
Mộc Mộc nói:
“Mẹ của anh tôi không cách nào tiếp tục sinh hoạt với bà ta nữa. Anh là con trai của bà ta, không thể nào bỏ mặc. Tôi nghĩ, chúng ta xa nhau là quyết định tốt nhất.”
Tay Dương Minh nắm chặt ga giường, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì, hỏi:
“Vậy còn con?”
"Đương nhiên là thuộc về tôi! Tất nhiên, anh có thể thường đến thăm con, tôi sẽ không ngăn cản anh.” Mộc Mộc sớm suy nghĩ về vấn đề này.
Mộc Mộc không thể để con mình ở cùng một người trọng nam khinh nữ, còn định tổn thương bọn họ, cho dù đó là bà nội ruột của chúng!
Khoảnh khắc đó, Dương Minh muốn năn nỉ cứu vãn.
Dương Minh muốn nói xin lỗi Mộc Mộc, đều là lỗi tại anh ta, là anh ta đã không có xử lý tốt quan hệ giữa mẹ và Mộc Mộc, anh ta muốn xin Mộc Mộc cho mình một cơ hội khác.
Nhưng cuối cùng, Dương Minh nhớ đến mẹ trúng gió nằm trên giường.
Dương Minh biết, ngày nào mẹ còn vắt ngang giữa bọn họ thì Mộc Mộc vĩnh viễn sẽ không cởi bỏ gút mắt trong lòng.
Thế là Dương Minh nói:
“Được, chúng ta ly hôn!”
Anh ta biết nếu cứ tiếp tục như vậy, cô ta sẽ không vui, vì vậy anh ta chọn buông tay.
Có vẻ như Mộc Mộc không ngờ Dương Minh sảng khoái như vậy, cô ta sửng sốt, cuối cùng cắn môi nói:
“Cảm ơn.”
Mộc Mộc cuối cùng thêm một câu: “Ngày mai tôi sẽ dẫn Cục Bột đến thăm anh.”