Vệ sĩ bọn họ đi theo Hoắc lão gia ăn cơm, tự nhiên phải giải thích kỹ nguyên nhân lúc trước bọn họ không xông vào.
Hoắc lão gia tuổi già sức yếu, nghe vậy khoát tay áo: “Không trách các người, hiện tại các người giúp tôi che chở A Dư. Nó bị thương hơi nặng, không thể nhúc nhích.”
Cũng đúng.
Tuy Hoắc Dư thoát hiểm từ miệng rắn, được Tạ Giác cứu ra, nhưng bị rắn to siết nguyên người bị thương rất nặng, gãy xương sườn, nội tạng cũng bị thương, may có đan dược của Đạo Chân tạm thời áp chế tình trạng vết thương. Nhưng phải đưa Hoắc Dư đến bệnh viện ngay lập tức.
Mấy vệ sĩ vội vàng lấy ra công cụ từ trong bao mang theo bên người, nhanh nhẹn ghép lại thành cái cáng đơn giản, nâng Hoắc Dư xuống.
Dưới chân núi.
Cha mẹ Mộc Mộc đang lo lắng chờ đợi.
Bọn họ không có chú ý tới, vừa rồi Dương Minh đột nhiên biến sắc, giữa hai chân mày có một con cổ trùng bò ra rồi thụt vào.
Vừa lúc khi ấy Ô Đóa tắt thở.
Từ xa thấy nhóm Tạ Giác xuống núi.
Thấy nhóm Tạ Giác, Cố Khanh cũng ở trên núi, mẹ Mộc Mộc chỉ bị bất ngờ một giây rồi chuyển hướng em gái mặt xám mày tro, em rể hôn mê nằm trên cán.
“Trời ạ!” Bà ấy vội vàng tiến lên đỡ Liễu Mi, sau đó hơi hạ thấp giọng: “Tình huống thế nào rồi? Bắt được vị thần bà kia chưa?!”
Liễu Mi mấy ngày nay đã trải qua quá nhiều chuyện. Nhớ tới Ô Đóa, vẻ mặt bà ấy phức tạp, lắc đầu:
“Bà ta đã chết rồi.”
"Chết rồi sao? Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Mẹ Mộc Mộc xác nhận tin tức này thì vui vẻ ra mặt.
Rốt cuộc diệt trừ thần bà suýt hại cả gia đình họ, nếu không thì về sau ngủ đều không thể an tâm!
Mẹ Mộc Mộc định nói thêm vài câu với em gái, bỗng nhiên nghe được phía sau có người đang hô: "Cẩn thận!”
Bà ấy giật thót tim, quay lại liền nhìn thấy Dương Minh vốn yên lặng đứng ở một bên đột nhiên sắc mặt dữ tợn cầm một con dao găm đâm về phía Hoắc lão gia.
Sau đó Dương Minh khựng lại, giữa hai chân mày bị ghim một cây kim bạc.
Đạo Chân ho khan hai tiếng, buông tay cầm kim bạc xuống “Lần này. . . Hẳn là đã hoàn toàn chấm dứt.”
Giữa trán của Dương Minh, mũi kim bạc hoàn toàn chặn lại một con cổ trùng màu trắng.
Lúc trước lên xe mẹ Mộc Mộc đã cảm thấy Dương Minh có chút gì đó không ổn, rõ ràng anh ta và Mộc Mộc thương lượng muốn ly hôn, nghe được chuyện nhà họ Hoắc thì nhiệt tình muốn đi cùng, nghe khá phi lý.
Nên mẹ Mộc Mộc liền gửi tin nhắn cho Liễu Mi, mà Liễu Mi thì nói cho Đạo Chân biết.
Lúc ở dưới chân núi nhìn thấy Dương Minh, Đạo Chân liền nhớ tới Liễu Mi nhắc nhở, luôn chú ý anh ta.
Không ngờ Dương Minh đã bị kiểm tra thân thể rồi mà còn sót lại một cổ trùng.
Mệnh lệnh cuối cùng trước khi chết của Ô Đóa đối với cổ trùng chính là giết Hoắc lão gia.
Đối với Hoắc Dư, phần lớn là cố chấp. Đối với Liễu Mi, hẳn là ghen tị. Nhưng đối với Hoắc lão gia hại cả nhà bà ta thì cảm xúc là căm thù.
Tiếc rằng bước cuối cùng này của Ô Đóa cũng vô dụng.
Dương Minh ngất xỉu.
Không biết sau khi anh ta tỉnh lại sẽ ứng đối thế nào.
Trong sơn động, tấm gương bằng đồng tỏa hơi thở Tà Thần của Ô Đóa bị Khương Mặc Ngôn thuận tay mang theo.
Có thể thông qua một ít vật phẩm để phát triển tín đồ, xem ra thực lực của Tà Thần càng tiến thêm một bước. Cũng may lúc trước tìm được mảnh vỡ Tà Thần, đã phá hủy nó, Tà Thần muốn càng mạnh hơn thì trừ phi làm ra động tĩnh lớn, nếu không cũng chỉ có thể trốn ở chỗ tối chậm rãi phát triển.
Cái gương bằng đồng này là một món pháp khí, chẳng qua bị hơi thở Tà Thần ô nhiễm, sau khi thanh lọc có thể tiếp tục sử dụng.
Chuyện bên thành phố Hoành xử lý xong xuôi.
Trong ánh mắt nhìn ‘phản đồ’ một mình đi chơi của nhóm người Hách Viện Viện, Cố Khanh rối rít xin lỗi, mãi khi cô nói cho họ biết chuyện mình làm mấy ngày nay mới được các bạn tha cho.
Đợi đến khi đoàn người trở về thành phố S.
Mới không được mấy ngày, Cố Khanh liền nhận được một cuộc điện thoại, là lớp trưởng thời trung học gọi điện thoại, nói vài hôm nữa sẽ tổ chức tiệc họp mặt, mời Cố Khanh đi.