Trong điện thoại, lớp trưởng đã lâu không liên lạc còn đùa rằng bốn năm đại học, chúng ta chỉ tổ chức họp lớp cấp 3 có hai lần. Lần đầu tiên cậu nói là bận đi làm nên từ chối, lần này chắc đến được chứ?
Cố Khanh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.
Kỳ thật, Cố Khanh thời trung học cũng không quen người bạn nào thân thiết, dù là bạn học chung phòng ngủ thì quan hệ chỉ tốt hơn mới quen một chút.
Xét cho cùng thì nguyên nhân nằm ở chỗ Cố Khanh.
Cô khi ấy chỉ là một con bé lớn lên từ cô nhi viện, mỗi ngày trong đầu chỉ có kiếm tiền, học tập.
Bình thường mọi người đàm luận về ngôi sao, anime, tiểu thuyết, mỹ phẩm, Cố Khanh lúc ấy không có thời gian nếm thử.
Vì lòng tự trọng, mỗi khi đến lúc này Cố Khanh sẽ đặc biệt im lặng. Điều này cũng dẫn đến, mấy người bạn của cô đa số là nói về học hành.
Bây giờ sắp tổ chức họp lớp cấp 3.
Nói thật, Cố Khanh cũng không biết sau khi gặp mặt có thể nói cái gì. Hoặc nên nói, những người này có còn nhận ra cô được không.
Nhưng mà, chuyện này sau khi bị Tạ Vọng Sóc biết được thì lệch sang hướng khác.
Trong nhận thức của Tạ Vọng Sóc thì nghĩ, tại sao thời cấp 3 Cố Khanh không có bạn? Bởi vì cô bận rộn kiếm tiền và học tập để thay đổi số phận của mình.
Vậy tại sao cô cần phải làm điều đó? Bởi vì cô vẫn chưa tìm thấy cha mình!
Hiện tại Cố Khanh tìm được người nhà, ông không thiếu tiền, đương nhiên phải trang điểm cho con gái đi họp lớp.
Tạ Vọng Sóc nghe nói họp lớp bây giờ đều là tụ hội khoe giàu, mấy người lăn lộn không tốt đi dự tiệc rất dễ bị người chế nhạo.
Cha Tạ nhìn con gái rõ ràng có tiền mà vẫn mặc áo thun trắng, quần bò, cảm thấy như vậy không được!
Vì thế, Cố Khanh may mắn chứng kiến quá trình cha mình từ tu sĩ toát ra vẻ tiên phong đạo cốt biến hình ông bố ngốc cái gì cũng mua cho con gái, không sợ tốn tiền.
Đến ngày thứ bảy, tới lúc họp lớp.
Cố Khanh mặc váy thiết kế cao cấp mà cha mua, tay mang túi xách hàng hiệu. Tạ Vọng Sóc còn đặc biệt bảo Tạ Giác lái xe, đưa con gái đến địa điểm tụ hội, nhất định phải để cho con gái nhà mình lóe sáng lên sân khấu.
Đúng là xuất hiện lấp lánh.
Khi Cố Khanh được anh trai ân cần dẫn xuống xe, Hà Thụy Tuyết làm lớp trưởng cùng tổ chức hoạt động, đứng ở cửa nghênh đón các bạn học lập tức sợ ngây người.
Đây Đây là Cố Khanh?
Tha thứ cho Hà Thụy Tuyết kinh ngạc, sau khi tốt nghiệp trung học thì cô ấy không còn liên lạc với Cố Khanh, ở trong ấn tượng của cô ấy, Cố Khanh vẫn là bạn học suốt ngày mặc đồng phục học sinh, có chút u ám không thích nói chuyện.
Cố Khanh hiện tại và trước kia quả thực là hai bộ dạng!
Trong lúc Hà Thụy Tuyết khiếp sợ thì Tạ Giác đã hẹn mấy giờ tới đón cô, còn cố ý dặn dò Cố Khanh không được uống rượu.
Cố Khanh vẫy tay chào Tạ Giác, đi tới trước mặt Hà Thụy Tuyết, mỉm cười: “Lớp trưởng? Sao thế? Không nhận ra tôi hả?”
Hà Thụy Tuyết phục hồi tinh thần lại, cảm thán nói:
“Cậu thay đổi nhiều như thế, tôi thật sự suýt không nhận ra. Người vừa đưa cậu tới là bạn trai hả?”
Hà Thụy Tuyết suy đoán làm cho Cố Khanh cười ra tiếng, vội vàng giải thích: “Không phải không phải, đó là anh trai của tôi, anh ruột!”
“Anh của cậu?” Vẻ mặt Hà Thụy Tuyết kinh ngạc hỏi: “Chẳng phải cậu”
Cố Khanh là một cô nhi, đa số bạn học trong lớp có lẽ không biết, nhưng Hà Thụy Tuyết làm lớp trưởng tất nhiên biết.
Cố Khanh gật đầu: “Tôi tìm được người nhà.”
Cố Khanh chỉ nói câu đó, không muốn nói nhiều thêm.
“Ồ, ra là vậy, thế thì chúc mừng cậu.” Hà Thụy Tuyết thầm nghĩ xem ra Cố Khanh tìm được thân nhân khá giàu, còn đối xử tốt với cô, bạn học cũ này đáng giá kết bạn.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Hà Thụy Tuyết mang theo Cố Khanh đến phòng riêng của nhà hàng, sau đó đi ra ngoài tiếp tục chờ các bạn cùng lớp.