Trong phòng riêng.
Đã có ba nữ một nam tới.
Cố Khanh cẩn thận phân biệt một chút, đều không quen thuộc, cô không nói nhiều, chỉ là ngồi ở một bên uống trà.
Cố Khanh bỗng cảm giác bên cạnh có người ngồi xuống.
Cố Khanh nhìn qua, người kia thuận thế mỉm cười với Cố Khanh.
Cố Khanh ngẫm nghĩ, cô gái này là Hồ Ngải.
Hồ Ngải thay đổi rất lớn, từ một chị đẹp trai tóc ngắn, hành động tùy tiện bây giờ để tóc dài, ra dáng thiếu nữ thướt tha.
Hồ Ngải hiển nhiên cũng nhận ra Cố Khanh, tiến đến bên cạnh cô: “Cố Khanh thay đổi nhiều thật.”
Cố Khanh cười cười, trả lời một câu: “Cậu cũng đổi khác nhiều.”
Hai người cứ như vậy trò chuyện đôi câu.
Trò chuyện được một nửa, tựa hồ nghe được mấy cô gái đến sớm nhất đang nói chuyện, đề tài là về một bạn nữ cùng lớp khác còn chưa đến.
Một cô gái hỏi:
“Này, gần đây hai người có liên lạc với Uông Thần Thần không?"
Một cô gái khác lắc đầu: “Đã lâu không liên lạc được. Lúc trước có xem Moment, dường như cậu ấy sắp kết hôn với bạn trai?”
Cô gái đầu tiên vội vàng nói: “Tin tức của cậu lạc hậu rồi, biết gì chưa? Chồng sắp cưới của Uông Thần Thần đã chết!”
“Gì? Gì cơ?” Hai cô gái khác ngạc nhiên, nhanh chóng sáp lại gần hỏi tình huống cụ thể.
Cô gái mở ra đề tài này nói:
"Nhà của tôi và Uông Thần Thần là cùng một thị trấn.”
"Một đoạn thời gian trước tôi nghỉ phép về nhà, mẹ tôi mới nói cho tôi biết, chồng sắp cưới của Uông Thần Thần bị người lái xe đâm chết! Nghe nói bọn họ vốn định lĩnh giấy kết hôn, hôm ấy đi mua đồ trang trí phòng tân hôn. Chồng sắp cưới hình như muốn đi bên kia đường mua đồ ăn cho Uông Thần Thần, kết quả bị xe tông. . .”
“Trời ạ, bi kịch quá.”
"Đúng vậy, cũng không biết hôm nay Uông Thần Thần có tới hay không."
Nhiều năm không gặp các cô gái vốn còn có chút xa lạ, nhưng nhờ có đề tài này mà lại thân thiết với nhau.
Cố Khanh và Hồ Ngải nghe được nội dung nói chuyện của bọn họ, hai cô gái liếc nhau, tỏ vẻ không ham đề tài kiểu này.
Không lâu sau, người đến gần như đông đủ.
Lúc trước có hơn bốn mươi bạn học trung học, hôm nay đến một nửa đã là tốt lắm rồi.
Uông Thần Thần đến sau khi mở tiệc.
Ăn mặc rất bình thường, trên mặt cô ta cũng có chút tái nhợt.
Cô gái nhiều chuyện đã truyền bá chuyện Uông Thần Thần và chồng sắp cưới cho bạn học nghe thấy thế liếc hướng hai cô gái bên cạnh, ý bảo bọn họ nhìn xem tình huống này của Uông Thần Thần, cô ta kể đúng chứ không đơm đặt!
Uông Thần Thần làm như không thấy các bạn cùng lớp âm thầm quan sát.
Cô ta uống rượu, uống hết ly này đến ly khác.
Uông Thần Thần không hiểu tại sao chính mình gặp phải chuyện như vậy!
Cô ta và bạn trai yêu nhau tổng cộng ba năm, hai bên cũng đã sớm gặp cha mẹ.
Hai người đã bàn với nhau rồi, mấy tháng nữa tốt nghiệp sẽ cưới nhau.
Ngày hôm đó, họ đi xem đồ nội thất đặt trong nhà mới, khi đi ra cả hai đều rất hạnh phúc, họ chọn gia cụ gỗ anh đào mà cả hai đều thích, giá cũng vừa túi tiền.
Uông Thần Thần thấy bên kia đường có một ông bác bán khoai lang nướng.
Đó là món cô ta thích ăn vào mùa đông nhất.
Uông Thần Thần làm nũng kêu bạn trai mua giúp mình, cô ta lười băng qua đường.
Bạn trai thật sự đối xử tốt với cô ta, đồng ý ngay, chạy qua đường mua khoai lang nướng cho cô ta.
Nhưng khi bạn trai hai tay cầm hai củ khoai lang từ bên kia đường chạy về, một chiếc ô tô vọt tới, tông chàng trai cười với cô ta bay lên trời.
Bạn trai của cô ta vì muốn tới với cô ta thật nhanh nên không đi trên vạch kẽ, cũng không nhìn vào đèn giao thông.
Cả đời này Uông Thần Thần không muốn ăn khoai lang nướng nữa.
Chuyện về sau, Uông Thần Thần cảm giác tinh thần mình hoảng hốt.
Cô ta bấm gọi 120, kêu ‘cứu mạng’, cô ta gọi điện thoại cho cha mẹ mình, nhưng không dám báo cho cha mẹ bạn trai.
Uông Thần Thần theo xe cứu thương đến bệnh viện, sau đó nhìn cha mẹ của cả hai vội vã đến.
Đợi đến khi bác sĩ nói với bọn họ "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức", Uông Thần Thần cảm thấy bầu trời của mình tăm tối.