Cô ta tự trách mình, cô ta cảm thấy tội lỗi.
Cha mẹ, chú dì đều hỏi Uông Thần Thần, nhưng cô ta chỉ biết khóc.
Uông Thần Thần không dám nói ra, nói bạn trai là vì mua khoai lang nướng cho cô ta mới băng qua đường bị xe tông.
Uông Thần Thần mất ngủ hàng đêm, trong giấc mơ cô ta lần lượt trải qua khoảnh khắc bạn trai bị xe đụng bay.
Lần này họp lớp là mẹ bắt cô ta đi.
Mẹ nói, đi ra ngoài đổi gió, như vậy mới có thể nhanh chóng quên đi nỗi buồn.
Lúc ấy, Uông Thần Thần mặt không chút thay đổi nghe.
Quên?
Làm sao quên?!
Uông Thần Thần từng giây từng phút đều cảm giác bạn trai còn ở đây, còn ở bên cạnh nhìn cô ta.
Uông Thần Thần một mặt yêu bạn trai, mặt khác trong lòng lại tràn ngập áy náy.
Uông Thần Thần cảm thấy mình sắp không kiên trì được nữa.
Uông Thần Thần nốc rượu liên tục, muốn mượn cồn tê liệt bản thân.
Cố Khanh sớm phát hiện lạ thường của Uông Thần Thần.
Âm khí trên người Uông Thần Thần hơi nặng.
Theo lý thuyết, bạn trai cô ta đã chết khoảng một tháng. Thời gian đau đớn nhất nên trôi qua, dù buồn đến mấy cũng không đến mức uống rượu như thế trong buổi họp lớp.
Uông Thần Thần làm như không thấy ánh mắt quái dị của các bạn học bên cạnh nhìn mình.
Cuối cùng vẫn lớp trưởng Hà Thụy Tuyết nhìn không được, giật lấy ly rượu của Uông Thần Thần:
“Được rồi! Có ai như cậu không, các bạn học mấy năm không gặp, mới gặp lại nhau ai lại uống say mèm thế kia!”
Uông Thần Thần tốt xấu gì cũng có lý trí, bị Hà Thụy Tuyết ngăn cản như vậy cũng vội vàng xin lỗi: “Gần đây tôi xảy ra chút chuyện, tâm tình không tốt. Mọi người không cần phải quan tâm đến tôi, cứ ăn uống vui vẻ đi!”
Cô gái trước đó truyền bá tin chồng sắp cưới của Uông Thần Thần qua đời đứng lên nói: "Đúng vậy! Thần Thần gần đây tâm tình không tốt, chồng sắp cưới của cậu ấy qua đời, nên mọi người đừng trách cậu ấy làm gì!”
Giọng nói châm chọc mỉa mai.
Hà Thụy Tuyết lại gần Cố Khanh nói:
“Lúc cấp 3 nghe đồn Uông Thần Thần và Lương Gia Văn không hợp nhau, có vẻ như đúng là thật. Đã nhiều năm như vậy, Lương Gia Văn bắt được cơ hội là sẽ trào phúng Uông Thần Thần vài câu!”
Cố Khanh có chút kinh ngạc chớp chớp mắt, thời trung học qua đã lâu rồi, cô thật sự không nhớ được ai xích mích với ai.
Uông Thần Thần không nói gì, chỉ cau mày.
Có một luồng khói đen cẩn thận quấn lấy mắt cá chân của Lương Gia Văn.
Cố Khanh vốn muốn yên ổn, khiêm tốn tham dự xong buổi họp lớp này, nhưng không được.
Dù sao còn có một hạng mục luôn có trong họp lớp, hỏi về tình hình gần đây của tất cả mọi người.
Xét thấy một số người đã đi làm, một số khác gần tốt nghiệp, đương nhiên phải hỏi bạn học có tìm được công việc mình thích không.
Vì thế Cố Khanh ăn diện nhìn liền đắt tiền tự nhiên sẽ dẫn tới chú ý.
Dù sao lúc Cố Khanh học cấp 3 suốt ngày mặc đồng phục khiến họ ấn tượng khắc sâu. Cho dù không biết Cố Khanh là một cô nhi, nhưng họ biết gia cảnh cô không tốt.
Nhưng hiện tại, đồ trên người Cố Khanh, chỉ riêng túi xách đã bằng tiền lương mấy tháng của họ.
Nhiều người đá lông nheo với nhau, thầm đoán nguyên nhân Cố Khanh thay đổi nhiều như thế: Thay đổi lớn thế thì không lẽ?
Không biết Lương Gia Văn bị gì nữa, lúc trước vạch ra chuyện chồng sắp cưới của Uông Thần Thần bị tai nạn xe qua đời, Uông Thần Thần không đáp lại, có lẽ đã làm Lương Gia Văn thấy bất mãn nên chĩa mũi dùi vào Cố Khanh.
Lương Gia Văn nhìn Cố Khanh, vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười: “Cố Khanh, cậu đẹp hơn trước kia nhiều, xem ra đã tìm được bạn trai khá lắm nhỉ?”
Cố Khanh: ???
Cố Khanh có thể xác định thời trung học cô tuyệt đối không tiếp xúc nhiều với Lương Gia Văn. Ba năm trung học, số lần hai người nói chuyện mười ngón tay đều có thể đếm hết.
Mà bây giờ, Lương Gia Từ lại trực tiếp chĩa mũi nhọn vào Cố Khanh, đây là đang cắn người lung tung!