Cố Khanh nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Tôi không có bạn trai."
"Không có bạn trai?" Lương Gia Tĩnh vẻ mặt không tin: “Cậu là sinh viên chưa tốt nghiệp, đừng nói với tôi là cậu đã tìm được một công việc lương vài chục ngàn một tháng có thể mua nổi quần áo, giày dép túi xách như vậy?!”
Trong mắt Lương Gia Tùy tràn ngập khinh bỉ.
Cố Khanh thấy, theo nội dung Lương Gia Thư nói chuyện càng ngày càng quá phận, khói đen trên người cô ta càng ngày càng nồng đậm.
Đối với Cố Khanh thì giải quyết loại vấn đề này chỉ là tiện tay.
Nhưng dựa vào cái gì?
Đối với một bạn học nữ căn bản không quen thuộc, còn tùy ý vu khống mình, Cố Khanh dựa vào cái gì phải phí sức giúp cô ta?
Thế nên Cố Khanh mặc kệ khói đen quanh người Lương Gia Văn, chỉ nói:
“Đây là người nhà mua cho tôi, cậu làm ơn đừng nói bậy! Còn nữa, kẻ nói chuyện lung tung đi đường cẩn thận một chút, nếu không thì dễ dàng gặp báo ứng!"
Nhìn phản ứng bình tĩnh của Cố Khanh, các bạn học rất ngạc nhiên, xem bộ dạng của cô không giống như nói dối.
Bọn họ đều là quần chúng ăn dưa, liền quay đầu về phía Lương Gia Văn, chờ xem cô ta nói sao.
Còn Lương Gia Văn, cô ta vốn đã bực mình, Cố Khanh ăn mặc "có tiền" như vậy, chỉ là muốn tìm người trút giận. Nhìn thấy Cố Khanh nói chuyện bình tĩnh một chút cũng không chột dạ, Lương Gia Văn không định nói tiếp.
Nhưng khói đen quấn quanh chân Lương Gia Văn bốc lên, cô ta không tự chủ được muốn châm chích người khác.
"Giả vờ gì vậy! Ai không biết cậu đi ra từ cô nhi viện, người trong nhà mua? Cha nuôi sao?!" Lương Gia Văn vừa nói ra đã cảm thấy hối hận, cô ta làm sao vậy?
Hồ Ngải ở bên cạnh không kiềm được quát:
“Lương Gia Văn, cậu khùng hả?”
"Ngay từ đầu cậu đã không ngừng gây sự, thích cãi nhau tại sao không ra bên ngoài chửi đi? Cậu còn như thế này nữa thì đến họp lớp làm gì? Chỗ chúng tôi không chào đón cậu!”
Hồ Ngải tuy rằng để tóc dài, thoạt nhìn là một cô gái dịu dàng, nhưng kỳ thật bản tính vẫn là chị đẹp trai.
Là người tổ chức buổi tụ hội bạn học lần này, Hà Thụy Tuyết cũng không thể ngồi nhìn bầu không khí tiếp tục cứng ngắc, vội vàng đứng lên nói: “Lương Gia Văn, cậu đừng nói bậy, Cố Khanh đã tìm được người nhà của mình, vừa rồi anh trai cậu ấy đưa cậu ấy tới, tôi thấy tận mắt!”
Tuy rằng qua bốn năm, nhưng uy nghiêm của lớp trưởng Hà Thụy Tuyết vẫn còn.
Nếu lớp trưởng đã nói mọi người đương nhiên đều tin tưởng.
Học sinh nghèo thời trung học đột nhiên tìm thấy gia đình của mình, thành con gái nhà giàu, giống như một bộ phim công chúa nghèo vươn lên.
Cảm giác cuộc sống đột nhiên giống như đóng phim truyền hình, không ít người đến hỏi thăm tình hình của Cố Khanh, cũng biểu đạt chúc mừng.
Thế là Lương Gia Văn trở nên lúng túng.
Thời gian tiếp theo, Lương Gia Văn lặng im cho đến kết thúc họp lớp.
Chờ khi ra nhà hàng, thấy Tạ Giác lái xe tới đón Cố Khanh, đám bạn học vốn nửa tin nửa ngờ chuyện cô tìm được người thân lúc này rốt cục cũng tin.
Cố Khanh ngồi lên xe, đang chuẩn bị cùng Tạ Giác rời đi.
Đột nhiên, Cố Khanh nghe thấy không xa có tiếng hét.
Cô quay đầu lại nhìn lại, người phát ra âm thanh chính là Lương Gia Văn.
Thì ra lúc Lương Gia Văn rời đi thì đầu tiên là cảm giác đau chân, sau đó phát hiện bị gãy gót giày.
Lương Gia Văn đang không biết phải làm sao bây giờ, một chiếc xe đạp đi ngang qua nơi này, không hiểu sao xe lao về phía cô ta.
Lương Gia Văn chật vật tránh xe đạp, nhưng cũng ngã xuống đất, đầu gối bị trầy xước một mảng da lớn.
Đám bạn học trợn mắt há hốc mồm nhìn, xui như bị sao chổi chiếu!
Nhiều người đều không tự chủ được nhớ lại câu Cố Khanh đã nói: “Kẻ nói chuyện lung tung đi đường cẩn thận một chút, nếu không thì dễ dàng gặp báo ứng!"
Bây giờ nhớ lại, có phải là ứng nghiệm hơi bị chuẩn?
Trong khi mọi người thầm nghĩ Cố Khanh có phải là hơi miệng quạ đen, Uông Thần Thần lặng lẽ rời khỏi nơi này khóe môi cong lên.