Lúc trước Lương Gia Văn phanh phui ra riêng tư của Uông Thần Thần, cô ta rất tức giận, nên thích thú thấy Lương Gia Văn gặp xui xẻo.
Tạ Giác nhìn từ kính chiếu hậu, hỏi Cố Khanh: “Có cần đi hỗ trợ không?”
Tạ Giác cũng cảm giác được Lương Gia Văn có chút vấn đề.
Cố Khanh lại trực tiếp lắc đầu:
“Cô ta chỉ bị vấn đề nhỏ. Hơn nữa xui xẻo vài ngày cũng có thể cho cô ta một bài học, để cho cô ta biết cái gì có thể nói cái gì không thể nói.”
Ý thức được cái gọi là bạn học này có lẽ không quá thân thiện với em gái mình, Tạ Giác tự nhiên cũng không nói nhiều, trực tiếp lái xe rời khỏi nơi này.
Uông Thần Thần trở về nhà.
Mẹ cô ta thấy con gái sau khi trở về thì sắc mặt khá hơn trước nhiều, bà ấy vui vẻ luôn miệng nói:
“Thấy chưa, mẹ đã bảo mà, đi ra ngoài chơi với bạn nhiều chút mới không suy nghĩ lung tung.”
Nhưng bà ấy vừa nói xong thì Uông Thần Thần thay đổi sắc mặt, trở lại vẻ mặt không cảm xúc:
“Mẹ, con mệt, đi về phòng đây.”
Uông Thần Thần vào phòng, đóng cửa lại, nằm ở trên giường bắt đầu ngây người.
Khoảnh khắc Lương Gia Văn gặp xui xẻo, Uông Thần Thần dường như cảm giác được chồng sắp cưới Trần Gia Hoa vẫn còn ở bên cạnh mình.
Trần Gia Hoa là như vậy.
Khi cô ta bị người khi dễ, hắn sẽ không nhẫn nại, sẽ trực tiếp tìm cơ hội giúp cô ta trả thù trở về.
Nhưng khi lấy lại tinh thần, Uông Thần Thần biết rằng đó chỉ là ảo giác của cô ta.
Cô ta nhịn không được có chút muốn khóc: “Gia Hoa, em nhớ anh.”
Uông Thần Thần không biết mình ngủ như thế nào.
Nhưng cô ta biết rõ, mình còn ở trong mộng.
Uông Thần Thần lần nữa nhìn thấy hắn.
Vẫn là con đường đó, Trần Gia Hoa băng qua đường, trong tay cầm khoai lang nướng cô ta thích ăn nhất, cười tươi với cô ta.
Uông Thần Thần thay đổi sắc mặt, hét to:
"Cẩn thận!”
Xe lại một lần nữa nhanh chóng lao về phía Trần Gia Hoa.
Uông Thần Thần vốn cho rằng mình sẽ một lần nữa phải trải qua nỗi đau mất đi người yêu.
Nhưng lần này Trần Gia Hoa trốn thoát!
Sau khi xe chạy đi, Uông Thần Thần vội kéo Trần Gia Hoa về, quan sát từ trên xuống dưới:
“Tốt quá, anh không sao, tốt quá rồi!”
Uông Thần Thần không kiềm được bật khóc, lại cười lên.
Trần Gia Hoa hoang mang hỏi:
“Em đang nói gì vậy Thần Thần? Em bị chiếc xe vừa rồi dọa à?”
Uông Thần Thần ôm cánh tay của Trần Gia Hoa:
“Em không sao, chỉ là bị dọa.”
Uông Thần Thần đã dần dần quên mất đây là giấc mơ của mình.
Cô ta bắt đầu cảm thấy nơi này thật tốt.
Trần Gia Hoa còn chưa chết, hắn còn ở lại bên cạnh cô ta, hai người có thể bên nhau cả đời, tuyệt quá rồi.
Mẹ Uông cảm thấy con gái mình đã thay đổi.
Kể từ sau buổi họp lớp, con gái Uông Thần Thần đã thay đổi.
Lúc đầu mẹ Uông nghĩ tụ họp với bạn học, bạn bè khiến tình huống của con gái khá hơn chút.
Lúc con gái trở về đúng là tâm trạng dường như phục hồi một chút.
Không ngờ sau đó tình huống lại càng thêm nghiêm trọng!
Uông Thần Thần ngủ một ngày, khi tỉnh dậy dường như quên mất Trần Gia Hoa đã qua đời, cười rất vui.
Mẹ Uông cảm thấy mừng, nhưng không ngờ sau đó Uông Thần Thần ngày càng ngủ nhiều hơn, cảm giác tựa hồ muốn ngủ chết trong mơ.
Có một ngày, bà ấy cứng rắn kéo Uông Thần Thần dậy bắt ăn cơm, nghe cô ta nói ăn xong phải đi hẹn hò với Trần Gia Hoa, nếu không thì trễ giờ.
Mẹ Uông bị dọa làm rớt đũa xuống mặt bàn, cha Uông luôn im lặng cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Con mới nói cái gì?” Mẹ Uông hỏi với giọng run run.
Rõ ràng Uông Thần Thần cứ ngủ suốt, nhưng sắc mặt lại giống như mấy ngày không ngủ.
Cô ta ngẩng đầu nói:
“Con nói là Gia Hoa hẹn con lát nữa cùng đi dạo, mẹ và cha không cần chờ con ăn cơm chiều.
Mẹ Uông biết chuyện không ổn rồi.
Tình huống của con gái bà ấy thoạt trông rất nghiêm trọng!
Hơn nữa, rõ ràng Uông Thần Thần nói là chồng sắp cưới hẹn đi chơi, sau khi ăn xong cô ta lại như du hồn vào phòng ngủ tiếp.
Mẹ và cha Uông ở ngoài phòng nhìn Uông Thần Thần, biểu cảm nghiêm túc.
Mẹ Uông kéo cha Uông:
“Cha nó ơi, ông nói xem Thần Thần bị sao vậy?”
Cha Uông nói: “Tôi cảm thấy Thần Thần bị trầm cảm, bà có thời gian dẫn con bé đi bệnh viện khám xem.”