Cha Uông cố gắng sử dụng các phương pháp khoa học để giải thích sự bất thường của con gái, có khả năng lớn nhất là tâm lý dẫn đến hoảng loạn tinh thần.
Nhưng mẹ Uông lại không nghĩ như vậy.
"Một tháng trước, con bé đau lòng như vậy mà vẫn không có vấn đề gì, sao có thể đến bây giờ mới bắt đầu trầm cảm?! Tôi nghĩ. . . Thần Thần nhìn giống như là trúng tà, ông nói xem có phải là Gia Hoa không chịu đi?”
Mẹ Uông rất thích Trần Gia Hoa.
Đều nói mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng hài lòng. Mẹ Uông đối với Trần Gia Hoa chính là như vậy.
Nhưng có hài lòng đến đâu, Trần Gia Hoa đã qua đời rồi! Con gái của bà ấy không thể giống như thời cổ đại để tang chồng sắp cưới chứ? Mẹ Uông bênh con gái, hy vọng cô ta nhanh chóng bước ra khỏi chuyện này, lại tìm một người yêu khác.
Nghĩ đến Trần Gia Hoa quấn quýt con gái mình, mẹ Uông ngồi không yên: "Không được! Tôi phải tìm một cao nhân đến xem!”
Mẹ Uông nói xong không đợi cha Uông nói chuyện, vội vàng chạy ra khỏi cửa.
Sau khi Cố Khanh trở về, cô không liên lạc lại với đám bạn học, chỉ để lại phương thức liên lạc của Hà Thụy Tuyết và Hồ Ngải.
Hồ Ngải và Hà Thụy Tuyết thuộc loại người có khả năng giao tiếp rất mạnh, vẫn giữ liên lạc với các bạn cùng lớp.
Vài ngày sau, lúc Hồ Ngải cùng Cố Khanh nói chuyện điện thoại có nhắc tới chuyện phát sinh sau họp lớp.
“Khanh Khanh, cậu biết gì không, Lương Gia Văn gặp xui xẻo lớn!”
Trong giọng nói Hồ Ngải tràn ngập ý cười: “Lúc trước họp lớp cậu ấy suýt bị xe đạp đụng trúng, nhớ không? Nói cậu nghe, Lương Gia Văn vậy mà tìm chủ xe đạp đó đòi tiền thuốc men.”
Cố Khanh nghe vậy bật cười:
“Phỏng chừng cậu ta muốn ăn vạ.”
“Chưa xong đâu, chủ xe không muốn bồi thường, nói căn bản không đụng trúng cậu ta, trong lúc hai người xô đẩy, Lương Gia Văn cư nhiên đẩy xe đạp của người ta ngã xuống đất, làm hỏng xe luôn.”
“Thế là xong phim, không lấy được tiền bồi thường, ngược lại bị người ta bắt đền cậu ta bồi thường xe đạp." Hồ Ngải vừa nói vừa cười.
Cố Khanh thầm nghĩ chỉ là một chiếc xe đạp, chắc Lương Gia Văn không đến mức không đền nổi chứ?
Chợt nghe Hồ Ngải nói:
“Cậu không biết đâu, xe đạp kia siêu đắt tiền. Nghe nói là một thương hiệu nước ngoài nổi tiếng, đổi ra tiền trong nước cỡ mấy chục nghìn tệ một chiếc, muốn sửa phải gửi ra nước ngoài sửa, Lương Gia Văn sắp bị chuyện này làm nổi điên.”
Hai người tám một lúc chuyện Lương Gia Văn gặp xui, vừa cúp điện thoại thì Hà Thụy Tuyết gọi điện tới.
So với Hồ Ngải thuần túy gọi điện thoại tám nhảm, Hà Thụy Tuyết cố ý hỏi thăm tình huống của Cố Khanh.
Sau khi nghe nói Cố Khanh và anh trai đều làm việc trong chính quyền, đặc biệt là anh trai làm bộ trưởng, ngữ khí của Hà Thụy Tuyết rõ ràng càng thêm thân thiết.
Có điều cuộc gọi này mang đến một số tin tức khác.
Hà Thụy Tuyết ở trong điện thoại nói đến Uông Thần Thần.
"Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nghe nói mẹ cậu ấy khắp nơi cầu thần bái Phật tìm đại sư, nói Uông Thần Thần bị quỷ quấn lấy, chính là chồng sắp cưới đã chết của cậu ấy! Khanh Khanh, cậu thấy chuyện này có thật không?” Hà Thụy Tuyết nhớ tới mẹ của Uông Thần Thần đặc biệt tới tìm mình hỏi về buổi họp lớp, lại dẫn cô ấy đi xem Uông Thần Thần, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Quả thực bộ dáng hiện tại của Uông Thần Thần hoàn toàn khác với mấy hôm trước ở buổi họp lớp.
Lúc trước Uông Thần Thần chỉ là tinh thần không tốt lắm, có chút tiều tụy. Nhưng hiện tại, Uông Thần Thần đã hoàn toàn gầy không thành hình người.
Cố Khanh nhớ tới khói đen đột nhiên xuất hiện trên người Lương Gia Văn, đang định cẩn thận hỏi tình huống của Uông Thần Thần bỗng nghe tiếng hét của Hà Thụy Tuyết từ trong điện thoại:
“Có quỷ!”
Cố Khanh thoáng chốc không phản ứng lại, nhanh chóng hỏi:
“Sao vậy? Cậu ổn không?”
Một lát sau mới có thanh âm truyền đến.
Thanh âm của Hà Thụy Tuyết rất bối rối:
“Khanh Khanh, hình chụp buổi họp lớp của chúng ta dường như chụp được quỷ!”
Cố Khanh cúp điện thoại, nhìn ảnh Hà Thụy Tuyết gửi tới, nhíu mày.