Cố Khanh cẩn thận xem xét ảnh chụp Hà Thụy Tuyết gửi tới.
Đại khái có hai mươi mấy tấm, tất cả đều được chụp trong lúc ăn.
Hầu hết các bức ảnh đều bình thường, Cố Khanh tập trung quan sát mấy tấm chụp Uông Thần Thần.
Tấm thứ nhất là chụp nhanh lúc ăn cơm.
Tấm này không chụp được quỷ hồn, nhưng vị trí Uông Thần Thần ngồi, nơi đặt dao kéo dường như có một bàn tay trong suốt nằm ở đó.
Bức ảnh thứ hai là Uông Thần Thần chụp cùng vài bạn thân.
Trong ảnh, bốn cô gái đứng cùng nhau cười như hoa, nụ cười của Uông Thần Thần nhìn có chút miễn cưỡng.
Điểm mấu chốt là gần chỗ bọn họ đứng, góc sô pha tựa hồ có một khuôn mặt quỷ, chẳng qua trông hơi mơ hồ.
Tấm cuối cùng là rõ ràng nhất, đó là tấm hình dọa sợ Hồ Ngải.
Hình chụp chung hai mươi mấy bạn học.
Mọi người đứng ở sảnh nhà hàng cùng chụp chung.
Bởi vì Hà Thụy Tuyết là người tổ chức, cho nên cô ấy biết rõ có hai mươi ba người tham gia họp lớp lần này.
Nhưng lúc Hà Thụy Tuyết gọi điện thoại cho Cố Khanh, định gửi hình đi thì nhìn thấy có một cậu trai đứng cạnh Uông Thần Thần, Hà Thụy Tuyết chắc chắn người đó không phải bạn học của họ!
Hà Thụy Tuyết đếm kỹ lại, có hai mươi bốn người.
Hà Thụy Tuyết lấy làm lạ nhìn kỹ hơn, cậu trai xa lạ trong ảnh đứng sát bên dường như rất thân thiết với Uông Thần Thần.
Hà Thụy Tuyết biết chuyện chồng sắp cưới của Uông Thần Thần qua đời.
Cô ta nhìn từ đầu đến chân, sau đó không tự chủ được phát ra một tiếng thét chói tai, cậu trai kia không không có chân!
Cố Khanh ngẫm nghĩ, hỏi Hà Thụy Tuyết cho số điện thoại di động và địa chỉ nhà của Uông Thần Thần, định tìm thời gian hỏi han tình huống.
Lúc này.
Trong nhà Uông Thần Thần đang tiến hành một nghi thức trừ ma.
Mẹ và cha Uông sắc mặt tiều tụy, lo lắng nhìn trong phòng.
Uông Thần Thần đã hoàn toàn không ăn không uống, chỉ ngủ trên giường.
Mẹ Uông đã thử qua các phương pháp khác nhau, gọi cô ta, khuếch đại âm nhạc, bạo lực đánh tỉnh cô ta, nhét cục đá, tất cả đều vô dụng.
Cùng lắm là Uông Thần Thần ngẫu nhiên nói mớ, nhưng không biết nói gì.
Bây giờ người ở trong nhà là ‘đại sư’ mà mẹ Uông mời tới.
Đại sư này bốn, năm mươi tuổi, mặc quần áo đạo sĩ giống như trong phim, đặt hương án trong phòng khách, bên trên bày các loại "đạo cụ chuyên nghiệp".
"Châu đại sư, làm ơn giúp con gái của tôi với! Con bé đã ngủ trên giường lâu lắm rồi!” Vẻ mặt mẹ Uông lo lắng.
Vị Châu đại sư này trước đó đã đi khắp nhà, tỏ ra định liệu trước:
“Bà Uông yên tâm, chỉ là một quỷ hồn thành hình không lâu, vụ án như vậy tôi đã làm không ít rồi.”
"Được rồi, vậy xin kính nhờ ngài. Ngài yên tâm, chúng tôi đã sớm chuẩn bị thù lao.” Bà Uông nghe Châu đại sư nói như vậy, cuối cùng cũng thoáng an tâm một chút.
Cha Uông ở bên cạnh vỗ bả vai bà ấy, an ủi nói: "Thần Thần nhất định sẽ không sao!”
Hai người đang chờ Châu đại sư làm phép chợt nghe có tiếng ồn ào từ xa đến gần.
“Uông Thần Thần! Cô ra đây cho tôi! Nói cho tôi biết, cô gửi tin nhắn này rốt cuộc là có ý gì? Cô ra đây cho tôi!”
Một cặp vợ chồng trung niên hùng hổ xông tới, luôn miệng la hét.
Mẹ Uông nhìn kỹ, đây là sui gia cũ của họ, cha mẹ của Trần Gia Hoa.
“Này này, mẹ Gia Hoa, các người làm gì thế?” Mẹ Uông vội vàng tiến lên ngăn cản, không để cho bọn họ quấy rầy đại sư làm phép.
Mẹ Trần vẻ mặt phẫn hận:
“Bà hỏi tôi đến làm gì à? Tôi muốn hỏi mấy người đây! Con gái của các người đều đã thừa nhận, chính là cô ta hại chết Gia Hoa nhà chúng tôi!”
Mẹ Trần lấy điện thoại di động ra, trên đó là một tin nhắn thật dài, gửi từ di động của Uông Thần Thần.
Nội dung tin nhắn ghi rõ Trần Gia Hoa băng qua đường mua đồ ăn cho Uông Thần Thần, cuối cùng mới gặp tai nạn xe.
Cuối cùng, Uông Thần Thần còn để lại một câu: "Bác gái, con biết con hại Gia Hoa, xin lỗi hai người. Nhưng các người yên tâm, sau này con sẽ ở cùng Gia Hoa. . . Cả đời.”