Cố Khanh chú ý tới, mỉm cười hiền hòa với cậu ta, vội hỏi:
“Có phải Thanh Quang biết chút gì không?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đồng loạt nhìn qua.
Thanh Quang thấy tất cả mọi người nhìn mình, thanh âm nhỏ hơn:
“Tôi tôi lần trước lén lấy một thứ ở chỗ này, cảm thấy rất kỳ dị lại không biết vấn đề xảy ra ở nơi nào, vốn định mang đi hỏi sư phụ, không biết có ích gì không.”
Thanh Quang nói xong lấy ra một sợi chỉ đỏ từ ống tay áo.
Trước đó Thanh Quang tò mò phát hiện trong hốc cây trừ một pho tượng ra còn có một nắm chỉ đỏ, lén lấy một sợi để chơi, sư đệ đi chung với cậu ta cũng không biết chuyện này.
Sợi chỉ đỏ vừa giao cho Tạ Giác, Thanh Quang đã bị thiếu quan chủ xách lên, đứa nhỏ xui xẻo này, cái gì cũng dám chạm vào, cũng không biết có thể bị ảnh hưởng gì hay không.
May mắn sợi chỉ đỏ này là tà vật nhằm vào người yêu nhau.
Thanh Quang là một tiểu đạo đồng, đừng nói là đạo sĩ, tuổi này còn chưa biết yêu là gì.
Bởi vậy Thanh Quang cầm chỉ đỏ vài ngày mà vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Thiếu quan chủ xách hai tiểu đạo đồng lên kiểm tra một lần, phát hiện đều rất khỏe mạnh, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến thiếu quan chủ phục hồi tinh thần lại, mới nhìn về phía Tạ Giác hỏi: “Đây rốt cuộc là cái gì?!”
Tạ Giác trầm ngâm một lát, nói ra vụ án chỉ đỏ và mục đích bọn họ đến đây hôm nay.
Thiếu quan chủ nghe xong trợn mắt há hốc mồm: “Chuyện này không thể nào! Ông ta ở Thái Thanh Quan dùng tà pháp tu luyện, làm sao có thể không bị ai phát hiện?”
Tạ Giác sắc mặt không thay đổi:
“Vậy tượng thần và chỉ đỏ trong tay tôi thì giải thích như thế nào?!”
Thiếu quan chủ câm nín, cuối cùng cắn răng nói:
“Tôi và các người đi bắt Xích Tùng!”
Giọng nói kiên quyết không cho phép từ chối.
Nguyên nhân thiếu quan chủ nói như vậy vì lo lắng đến thanh danh Thái Thanh Quan. Xích Tùng này rõ ràng là một tà đạo, nếu bị các môn phái khác biết Thái Thanh Quan thu nhận tà đạo mà còn không biết gì thì phỏng chừng Thái Thanh Quan mất hết mặt mũi.
Hiện tại biện pháp tốt nhất chính là do thiếu quan chủ như anh ta ra mặt, cùng Bộ Đặc Dị bắt được Xích Tùng, cứu vãn thanh danh Thái Thanh Quan.
Sau khi cân nhắc, Tạ Giác đồng ý.
Có chỉ đỏ, bọn họ có thể nhờ nó tìm được vị trí đại khái của Xích Tùng, có thể nghiên cứu kỹ cách loại bỏ chỉ đỏ.
Mấy người xuống núi hội hợp với Khương Mặc Ngôn.
Như đã dự đoán, Xích Tùng dọn dẹp căn phòng sạch sẽ, trừ đồ vật của ông ta ra, không để lại một cọng tóc.
Đây cũng là thói quen của người tu luyện huyền học, móng tay tóc bị người khác lấy được rất dễ bị ếm bùa, nên thường sẽ đốt tóc và móng tay.
Nếu như không phải Thanh Quang bướng bỉnh lấy trộm một sợi chỉ đỏ, nói không chừng lúc này thật đúng là manh mối gì cũng tìm không thấy!
Vì thế, ba người Cố Khanh lại đây, lúc đi thì tăng thêm một anh đẹp trai mặc áo đạo sĩ màu trắng, đầu đội quan, đeo kiếm Thất Tinh.
Thiếu quan chủ đi chung với Tạ Giác, Khương Mặc Ngôn cực kỳ bắt mắt, nếu không phải có công chuyện, Cố Khanh không muốn đi chung với họ chút nào.
Chỉ đỏ là tà vật, la bàn của Cố Khanh có thể không chịu nổi tà vật, nhưng có thể dựa vào thứ này để bói toán.
Vì chuẩn xác, Tạ Giác và thiếu quan chủ đều dùng phương pháp khác nhau của mình để bói toán, cuối cùng kết luận là cùng một phương hướng.
Hướng tây nam, nhà cao tầng, nơi đông người.
Điều này có nghĩa là Xích Tùng vẫn còn ở thành phố S!
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn cố gắng nghiên cứu chất liệu của chỉ đỏ trong khi xe chạy hướng tây bắc.
Đầu tiên là dùng linh lực bao phủ lên bàn tay, Cố Khanh phát hiện sợi chỉ đỏ được bện từ mười sợi chỉ mảnh hơn.
Mỗi sợi chỉ mảnh bên trong rỗng, thoạt nhìn như những cái ống nhỏ.
Dùng dao không thể cắt đứt.
Đốt bằng lửa nó sẽ co rút lại, chờ lửa tắt thì dần giãn ra kích cỡ như cũ.
Chưa nghiên cứu rõ Cố Khanh đã thấy xe ngừng lại dưới một tòa cao ốc.