Sợi chỉ đỏ dường như cảm ứng được cái gì đó, mãnh liệt nhảy nhót trong tay Cố Khanh, vươn dài hướng cao ốc.
Cố Khanh biết, bọn họ tìm đúng nơi rồi.
Mấy người Cố Khanh theo phương hướng sợi chỉ đỏ vươn ra cuối cùng dừng trước cửa phòng tạp vật của cao ốc này.
Nhìn chỗ này, ánh mắt Cố Khanh có chút phức tạp, từ Thái Thanh Quan đến tạp vật, đạo nhân Xích Tùng này rất biết giấu mình.
Ai mà ngờ được, một tà đạo bị Bộ Đặc Dị truy bắt sẽ trốn trong một phòng tạp vật nhỏ hẹp ở một cao ốc nằm trong khu đô thị náo nhiệt nhất?
Chuẩn bị sẵn sàng bùa và pháp khí, Tạ Giác đá bung cửa.
Điều khiến Cố Khanh không ngờ chính là, chỉ đỏ cảm ứng lẫn nhau, Xích Tùng đã sớm cảm ứng được bọn họ đến, chẳng qua bởi vì không kịp chạy trốn nên còn ở đây.
Phòng tạp vật này vốn là chủ nhà mua để những người không có tiền mà muốn ở trung tâm thành phố thuê lại.
Tạ Giác đạp mở cửa, cảnh tượng bên trong vô cùng kỳ dị: toàn bộ căn phòng tựa hồ hoàn toàn bị chỉ đỏ bịt kín, chỉ đỏ vươn hướng nơi có người, như những con sâu màu đỏ, ai mắc chứng sợ hãi dày đặc e rằng không chịu nổi, tay Cố Khanh theo bản năng run lên ném ra một lá bùa Linh Hỏa.
Giống như đụng phải thứ gì đó đáng ghét, những sợi chỉ đỏ rút về phía sau.
Chỉ đỏ không di chuyển nhiều, nhưng toàn bộ căn phòng giống như động Bàn Tơ khiến người cảm thấy ớn lạnh.
Phía sau đống chỉ đỏ che khuất tầm mắt, có một giọng nói già nua mở miệng nói chuyện: “Không ngờ các người tới nhanh như vậy!"
“Xích Tùng!” Thiếu quan chủ nghe thấy thanh âm này liền nghiến răng nghiến lợi: “Tà đạo này, ông núp trong Thái Thanh Quan chúng tôi rốt cuộc có mục đích gì?! Ông đã làm gì trong Thái Thanh Quan?!”
“Ồ?” Thanh âm Xích Tùng có chút kinh ngạc: “Thiếu quan chủ cũng tới?”
Thiếu quan chủ hừ lạnh một tiếng: “Ông lợi dụng Thái Thanh Quan của tôi làm nơi nương náu hại người, tôi thân là thiếu quan chủ, có trách nhiệm bắt bắt ông về!”
Xích Tùng khẽ thở dài:
“Vốn mượn chỗ Thái Thanh Quan các người làm nơi để Nguyệt Lão đại nhân hấp thu linh khí, tôi thấy ngại không muốn động vào người của Thái Thanh Quan, nay xem ra tôi đã mềm lòng.”
Xích Tùng chậm rãi từ phía sau đi ra, trong tay cầm một pho tượng, chính là tượng Nguyệt Lão mà tiểu đạo đồng nói.
Pho tượng quả thật rất giống tượng Nguyệt Lão thường được thờ cúng, một tay cầm sổ nhân duyên, một tay cầm dây đỏ.
Chỉ có điều, trên mặt Nguyệt Lão này chẳng chút hiền hòa, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người!
Xích Tùng trong tay cầm pho tượng, thật giống như ông ta không chút sợ hãi, tùy tiện đi ra.
Thiếu quan chủ nóng lòng tẩy thoát oan khuất chứa chấp tà đạo của Thái Thanh Quan, anh ta ra tay.
Bởi vì lúc trước nhìn thấy Cố Khanh thử nghiệm, biết chỉ đỏ sợ Linh Hỏa, thiếu quan chủ phủ một lớp Linh Hỏa lên kiếm Thất Tinh của mình.
Kiếm Thất Tinh vốn lóe tia sáng lạnh, nay phủ Linh Hỏa biến thành màu lửa đỏ, đẹp mắt mà uy lực kinh người.
Một kiếm đâm về phía Xích Tùng.
Xích Tùng lại không hề nhúc nhích, trong tay vẫn cầm pho tượng, dường như đó là thứ quan trọng hơn mạng của ông ta.
Dự cảm được nguy hiểm, bức tượng tỏa ánh sáng đỏ bao phủ Xích Tùng.
Không chỉ như thế, một đống chỉ đỏ vốn e sợ Linh Hỏa bỗng chống hăng tiết gà tấn công thiếu quan chủ.
Trước đó đã nói pháp khí bình thường không thể chém đứt chỉ đỏ, Linh Hỏa cũng vô dụng, chỉ đỏ vòng quanh thiếu quan chủ như muốn trói anh ta lại.
Nếu thiếu quan chủ bị trói thật thì tiêu.
Trông thấy cảnh này, đám người Tạ Giác vội vàng tiến lên hỗ trợ.
Bùa không cần tiền ném vào bên trong, thiếu quan chủ cũng nhân cơ hội nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Cho dù có nhanh hơn nữa, lúc thiếu quan chủ chạy ra cũng không khỏi bị quấn lấy chân. May mắn chỉ đỏ dường như bị giới hạn phạm vi công kích, sau khi thiếu quan chủ chạy ra phòng tạp vật thì chúng nó nhanh chóng rụt về.
Nhưng dù vậy, trên người thiếu quan chủ có nhiều vết máu.