Thiếu quan chủ chật vật ổn định thân hình, xoay người nhìn sợi chỉ đỏ vẫn bình thường giăng đầy phòng:
“Thứ này rốt cuộc làm bằng gì mà kỳ dị thế?”
Xích Tùng vốn còn có chút khẩn trương, sau khi phát hiện thiếu quan chủ Thái Thanh Quan đều không làm gì được mình, lập tức thả lỏng tinh thần:
“Mấy vị hãy đi mau, miễn cho ta mời Nguyệt Lão đại nhân ra, để cho các người có tới không trở về!”
Tạ Giác nhíu mày: “Vớ vẩn! Thờ một Tà Thần giả làm Nguyệt Lão, ông không sợ mình sớm muộn gì cũng bị cắn nuốt?!”
Xích Tùng nghe vậy, trên mặt trắng bệch.
Xích Tùng đương nhiên biết mình thờ cái gì.
Nhưng còn cách nào khác?
Ông ta đi tới bước này đều là những người trước mắt bức ép!
Xích Tùng nói với nhóm người Tạ Giác:
“Tôi nghe theo Nguyệt Lão đại nhân điều khiển, kẻ phải chết đương nhiên sẽ là các người! Tôi sẽ biến thành như vậy chẳng phải toàn do đám chính đạo mấy người không chịu thu nhận tôi sao?”
Ước mơ ban đầu của Xích Tùng là kiếm được nhiều tiền, lấy vợ sinh con, già đi làm phú ông.
Nhưng con người, đại đa số đều sợ chết.
Một lần tình cờ Xích Tùng gặp được một thầy bói, bên cạnh mang theo tiểu đồ đệ.
Thầy bói này rất lợi hại, Xích Tùng chưa nói gì, đối phương chỉ xem tướng đã nói gần đúng một số điều Xích Tùng trải qua, còn chỉ ra trong thời gian gần ông ta sẽ gặp một rắc rối nhỏ.
Xích Tùng vì thế mà tôn sùng thầy bói kia làm khách quý, hy vọng đối phương có thể giúp mình lúc gặp rắc rối.
Thầy bói đương nhiên cũng thích ngày tháng nhàn nhã, bị thế công tiền tài của Xích Tùng làm xiêu lòng, trở thành khách quý của riêng nhà ông ta.
Xích Tùng vốn cho rằng, thầy bói này thoạt nhìn cũng chỉ năm, sáu mươi tuổi.
Nào ngờ tiểu đồ đệ có một lần nói lỡ miệng, khiến Xích Tùng biết thầy bói đã hơn chín mươi tuổi.
Sau khi Xích Tùng kinh ngạc thoáng chốc nảy ý muốn tu luyện.
Xích Tùng nói chuyện này với thầy bói, còn nói chỉ cần thầy bói dạy cho ông ta phương pháp kéo dài tuổi thọ, ông ta sẵn lòng hiến dâng nhiều tài sản.
Không ngờ thầy bói vừa nghe liền từ chối, nói Xích Tùng không có thiên phú này.
Xích Tùng nhiều lần thỉnh cầu, thầy bói trực tiếp mang theo đồ đệ biến mất vào một ngày nọ.
Nên mới có chuyện Xích Tùng sau này đi tới các môn phái bái sư.
Về sau Xích Tùng bị từ chối, đi đến đạo quan mà ông ta đã nói.
Lúc Xích Tùng đến, phát hiện đạo sĩ già của đạo quan kia có chút bản lĩnh xem tướng, nhưng chỉ là cơ bản, đạo sĩ già không có phương pháp tu luyện giúp người sống lâu.
Có chút ít còn hơn không, Xích Tùng đi theo đạo sĩ già học vài ngày, ông ta nghĩ đạo quan này cũng truyền thừa nhiều năm như vậy, không chừng có thuật tu luyện gì, chỉ là lão đạo sĩ thử thách ông ta nên không lấy ra.
Không ngờ pháp thuật này không phải là lão đạo sĩ cho, mà là Xích Tùng ở dưới chân núi ngẫu nhiên thấy được một hộ thôn dân sắp chuyển nhà, ném đồ đầy đất.
Xích Tùng nhìn thoáng qua chợt trông thấy một pho tượng Nguyệt Lão.
Xích Tùng là phú ông, tự nhiên có chơi đồ cổ. Sau đó ông ta xem xét cẩn thận, phát hiện đây là một pho tượng cổ, có lịch sử mấy trăm năm.
Xích Tùng mang pho tượng về đạo quán lén lút giấu đi, không để cho lão đạo sĩ biết.
Không ngờ đêm đó ông ta mơ thấy một ông già giống hệt như pho tượng, tự xưng là Nguyệt Lão.
Đối phương nói có duyên với ông ta, biết ông ta cầu đạo nên ban cho một phần tiên duyên.
Nguyệt Lão điểm vào trán Xích Tùng, ông ta liền ngất đi.
Khi ông ta tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Xích Tùng tỉ mỉ nhớ phương pháp đột nhiên xuất hiện trong đầu, đó là kéo tơ hồng ‘giúp’ người yêu bên nhau, do đó lấy ra một ít sinh khí để tu luyện, ông ta không ngốc, tự nhiên nhìn ra bên trong có chút tà môn.
Nhưng đường chính đạo đi không thông, vì trường sinh, Xích Tùng đi lên con đường tà đạo chỉ vì bị đám người chính đạo ép buộc!