Không ngờ, nói đến Khương Mặc Ngôn khiến cha cậu ấy hứng thú còn lớn hơn nghe được con trai mình gọi điện thoại.
"Ồ?" Thanh âm ở đầu dây bên kia hỏi: “Con gặp Mặc Ngôn? Gần đây thằng bé thế nào rồi? Sức khỏe vẫn không tốt hả?”
Từ Ngạn cảm thấy trong lòng có chút buồn bực. Cậu ấy biết cha quan tâm anh họ, nhưng quan tâm còn nhiều hơn con trai ruột có phải là quá đáng lắm không?!
Tuy lòng oán giận, Từ Ngạn vẫn ngoan ngoãn trả lời:
“Anh họ khỏe, bây giờ anh ấy lợi hại lắm! Cha, cha còn nhớ bùa bình an mà anh họ tặng khi ăn Tết không? Cái kia rất linh nghiệm, cha nhớ thường xuyên mang theo.”
Từ Ngạn do dự một lúc, nhắc nhở một câu.
Đầu dây bên kia hờ hững ậm ừ, lại hỏi:
“Còn chuyện gì không? Nếu không có thì cha cúp máy.”
“A.” Không còn lời nào để nói, Từ Ngạn chỉ có thể đáp một tiếng.
Sau đó liền nghe được tiếng tiếng tút tút.
Trong phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, cha Từ Ngạn cúp điện thoại sau đó lấy lá bùa bình an ra khỏi túi.
Ông ta cẩn thận nhìn kỹ một lần, sau đó tiện tay ném lên bàn làm việc.
Bùa bình an trên bàn rõ ràng đã biến thành một mảnh đen.
Cố Khanh gặp một người bạn đã lâu không gặp.
Hướng Vi, trong khoảng thời gian Cố Khanh mới sống lại, hai người từng có giao tiếp, nhưng về sau hầu như không liên hệ.
Cho nên lúc này Hướng Vi tìm đến khiến Cố Khanh rất bất ngờ, thoáng cái liền đoán được, nhất định là có chuyện cần cô giúp.
Hướng Vi cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Bình thường không liên lạc, lúc có việc lại đột nhiên tìm đến người ta, cảm giác như ‘có việc nhờ thì ân cần, không có việc gì thì biến mất’.
Cố Khanh ngồi trong quán cơm nhỏ bên cạnh trường học, uống một ngụm nước, sau đó nhìn Hướng Vi:
“Kêu tôi đi ra có chuyện gì không?"
Hướng Vi lúng túng sờ tóc mình: “Cố Khanh, tôi tôi biết cậu rất lợi hại, có thể nhận một công việc không? Có một người dì tôi quen xảy ra chút chuyện.”
Cố Khanh không có lập tức đồng ý, mà là hỏi rõ tình huống:
“Cậu trước tiên nói rõ có chuyện gì thì tôi mới biết có giúp được hay không.”
Hướng Vi bắt đầu chậm rãi nói về tình huống của người dì kia của cô ta:
“Dì kia tên là Viên Hàm. . .”
Viên Hàm là một người theo chủ nghĩa độc thân.
Năm nay bà ta đã hơn bốn mươi tuổi, sống một mình.
Nhưng Viên Hàm cũng không thiếu tiền.
Cha mẹ Viên Hàm qua đời sớm, để lại di sản lớn. Bà ta làm phiên dịch, công việc tự do, trước đến giờ không phải buồn rầu về vấn đề sinh hoạt.
Viên Hàm sống một mình và rất thích động vật nhỏ, đặc biệt là mèo.
Nên trong nhà bà ta nuôi mười mấy con mèo đủ loại.
Những con mèo này, một số là mua từ cửa hàng thú cưng, một số là nhận nuôi mèo hoang, Viên Hàm yêu thương mỗi một con mèo.
Lần này Viên Hàm gặp phải chuyện kỳ lạ cũng có liên quan tới mèo.
Nguyên nhân là một con mèo cam được nuôi lâu nhất trong nhà Viên Hàm.
Con mèo cam đó thật sự quá già, già đến mức bên miệng biến thành màu trắng, giống như râu bạc của ông cụ.
Buổi sáng một ngày nọ, Viên Hàm như thường lệ cho các quàng thượng ăn, nhưng không thấy bóng dáng của mèo cam đâu.
Viên Hàm tìm nó suốt ba ngày vẫn không thấy.
Cuối cùng, trong một góc rất xa xôi của khu phố, xác mèo cam đã được tìm thấy, nó yên lặng ra đi, dường như không muốn cho chủ nhân chứng kiến tử vong của mình mới trốn đến nơi này.
Viên Hàm chôn cất mèo cam, buồn suốt mấy hôm.
Sau đó phát sinh việc lạ.
Những con mèo còn lại trong nhà Viên Hàm đôi khi sẽ kêu meo meo về một hướng, không biết là nguyên nhân gì.
Thỉnh thoảng Viên Hàm cũng sẽ cảm giác được có lông xù quét qua bắp chân, cúi đầu nhìn thì không thấy gì.
Còn có một lần, Viên Hàm đi siêu thị mua đồ, lúc trở về băng qua đường, đang chuẩn bị đi chợt nghe thấy một tiếng meo meo quen thuộc.
Khoảnh khắc Viên Hàm quay đầu nhìn, một chiếc xe vượt đèn đỏ nhanh chóng chạy qua trước mặt bà ta.
Viên Hàm hoài nghi “Đại Quất" nhà mình không đi, vẫn ở bên cạnh bà ta.