Viên Hàm ban đầu biết quàng thường còn quanh quẩn bên mình đương nhiên rất vui, nhưng lý trí mách bảo như vậy không phải là trạng thái tốt.
Vì thế trong một lần gặp mặt mẹ của Hướng Vi, bà ta buột miệng nói ra, nên Hướng Vi đến nhờ Cố Khanh giúp đỡ.
Dù sao đây cũng không phải là đuổi quỷ, mà là hy vọng biết rõ nguyên nhân "Đại Quất" còn ở lại chỗ này, đưa nó bình an rời đi.
Nghe đến đây, Cố Khanh đã hiểu Hướng Vi nhờ mình giúp cái gì.
Cố Khanh nói:
“Chuyện cậu nói đúng là tôi giúp được.”
“Thật không?” Vẻ mặt hướng Vi vui mừng: “Vậy khi nào chúng ta có thể đi qua, dì của tôi nói luôn sẵn sàng, tốt nhất là càng sớm càng tốt!”
Cố Khanh cười cười, nói: “Vậy. . . Ngày mai! Tôi cần chuẩn bị một vài thứ.”
Hướng Vi gật gù thông cảm.
Thật ra đôi khi đưa quỷ hồn động vật đi, đặc biệt là động vật có chủ thì khó còn hơn đưa quỷ hồn con người đi.
Đây là về đưa đi bình an chứ không phải loại bắt buộc.
Bởi vì động vật không thể nói chuyện, đôi khi con người không hiểu sự kiên trì của chúng, lúc này cần phải cởi bỏ chấp niệm khiến chúng nó tự nguyện rời đi, việc này khó hơn.
Nhưng Cố Khanh có diệu kế.
Cố Khanh về nhà, tìm được mèo trắng gần đây vẫn được Tạ Vọng Sóc cho ăn, thân hình càng mũm mĩm. À, bây giờ chúng nó không còn nhỏ nữa, Tạ Vọng Sóc đặt tên cho mèo trắng và chó mực là Hoan Hoan và Nhạc Nhạc.
Có thể tưởng tượng hai động vật đã có linh tính này khi nghe cái tên được đặt thì ghét bỏ, mắt trợn trắng cỡ nào.
Nhưng ai kêu đó cha của quan xúc phân mà chúng nó chọn, huống chi còn nắm giữ đồ ăn của chúng nó.
Đặt tên dở tệ cũng đành chịu đựng vậy.
Mèo trắng tên là Hoan Hoan, khi nhìn thấy quan xúc phân của mình thì xoay người, dùng cái mông lông xù mập mạp hướng về phía Cố Khanh, làm ra vẻ ‘ứ thèm quan tâm’.
Cố Khanh sờ đầu nó, hơi lấy lòng nói: “Hoan Hoan, giúp chị một việc được không?”
Hoan hoan không nhúc nhích.
Cố Khanh dùng linh lực chải vuốt toàn thân nó một lần, Hoan Hoan kêu meo, tựa hồ là thoải mái, nhưng vẫn không dao động. Trẫm đã không còn là mèo trước kia, không dễ dụ đâu nhé!
Cố Khanh suy nghĩ một chút, lại lấy ra một cái bình ngọc, bên trong đựng Dưỡng Khí Đan, cô lắc bình hướng Hoan Hoan:
“Giúp chị một việc, ưm, là giúp một đồng loại của cưng, sau đó chị sẽ tặng bình Dưỡng Khí Đan này cho cưng!”
Cố Khanh mở bình ngọc ra, mùi vừa bay ra Hoan Hoan lập tức kích động nhào tới, giấu bình ngọc dưới bụng mình.
"Meo, meo!" Ý tứ này hẳn là đồng ý.
Cố Khanh cười híp mắt, dậy nắp bình lại đưa cho Hoan Hoan, sau đó sờ rối bộ lông óng mượt của nó, dù chảnh mèo tới đâu cũng phải nghe lời cô!
Ngày hôm sau, lúc Hướng Vi tới tìm Cố Khanh, phát hiện cô không mang theo cái gì, tay ôm một con mèo trắng cảm giác rất là quý sờ tộc.
"Cố Khanh, đây là. . . thứ cậu chuẩn bị sao?” Hướng Vi nhìn thoáng qua con mèo trắng ngoan ngoãn ngồi trong ngực Cố Khanh.
Cố Khanh đương nhiên gật đầu:
“Đúng rồi, có nó mới giao tiếp được.”
Hai người cùng nhau đến nhà Viên Hàm.
Viên Hàm ôm một con mèo tam thể mở cửa cho bọn họ.
Vừa mở cửa, bọn họ còn chưa nói gì đã nghe thấy mèo trong ngực họ kêu méo mèo meo, chủ nhân người chưa kịp chào, lũ mèo đã đánh tiếng trước.
“Ô, đây là Cố Khanh mà Vi Vi nói tới phải không? Hoan nghênh!” Nhìn thấy Cố Khanh mang theo một con mèo tới, Viên Hàm lập tức tăng lên thiện cảm với cô.
“Cô đừng gọi tôi là dì.” Vừa thấy Cố Khanh chuẩn bị mở miệng chào, Viên Hàm vội nói: “Kêu tôi là chị Viên được rồi.”
Cố Khanh cười nói:
“Vì tình huống đặc biệt của chị Viên nên tôi tìm một trợ thủ nhỏ ấy mà.”
Cố Khanh nói xong sờ cằm Hoan Hoan, buông nó xuống: “Đi đi! Hôm nay nhờ vào cưng!”
Hoan Hoan bị Cố Khanh buông xuống, liền tự mình hành động.
Cố Khanh nhìn về phía Hướng Vi và Viên Hàm vẻ mặt tò mò”
“Được rồi! Chúng ta tạm thời nghỉ ngơi một chút, chờ Hoan Hoan nhà tôi tìm xem Đại Quất có phải ở chỗ này hay không.”