“À ừ, vậy cùng nhau đi uống trà nào.” Viên Hàm hiển nhiên bị thao tác đơn giản của Cố Khanh làm giật mình, nhanh chóng phản ứng lại mời Cố Khanh và Hướng Vi đi uống trà chiều.
Không bao lâu sau, Hoan Hoan trở về.
Trong mắt Cố Khanh nhìn thấy phía sau mèo trắng có thêm một con mèo cam to hơn Hoan Hoan gấp hai lần nhưng rất nhanh nhẹn.
Mười con mèo cam béo hết chín, quả nhiên danh bất hư truyền!
Con mèo cam kia đầu tiên là đi theo Hoan Hoan lại gần vòng quanh Cố Khanh một vòng, sau đó đi tới bên chân Viên Hàm, nằm sấp xuống.
Phát hiện Cố Khanh vẫn nhìn chằm chằm bên chân mình, Viên Hàm cảm giác được ấm áp lông xù quen thuộc, bà ta kích động hỏi:
“Có có phải là nó không?”
Cố Khanh gật đầu.
Cô ra hiệu cho Hoan Hoan, khiến nó đi Cố Khanh gật đầu.
Cô ra hiệu cho Hoan Hoan kêu meo meo, không biết nói cái gì.
Biện pháp của Cố Khanh chính là sau khi Hoan Hoan trở về thì sẽ tiến hành thông qua cảm ứng với nó, tức là đọc sóng điện não của Hoan Hoan tìm ra nguyên nhân Đại Quất không chịu rời đi.
Động vật nhỏ bình thường không thể làm được, vì động vật bình thường tiến hành thông qua cảm ứng chẳng những nhận được thông tin hỗn độn vô dụng, chính động vật nhỏ đó sẽ bởi vì không chịu nổi mà bị bệnh thậm chí là chết.
Vài phút sau, Cố Khanh buông Hoan Hoan xuống, vẻ mặt nghiêm túc: Hình như sự tình không đơn giản như họ nghĩ.
Cố Khanh tổng kết thông tin nhận được, nói:
“Có người muốn hại chị.”
"Ồ? Đó là ai vậy?” Viên Hàm có chút hứng thú hỏi.
Là một người làm việc tự do, Viên Hàm thành viên hiệp hội trạch, không có nhiều bạn bè, bình thường nơi hay đi nhất là thư viện và siêu thị. Người như vậy thì ai muốn hại bà ta chứ?
Cố Khanh tiếp tục cảm ứng kỹ hơn ý tứ của Hoan Hoan:
“Meo! Đàn ông, cao, hôn, là người xấu!”
Cố Khanh lấy lại tinh thần, vẻ mặt kỳ lạ:
“Đại Quất nói là một người đàn ông cao gầy, từng hôn chị. Đại Quất cảm thấy người đàn ông kia muốn hại chị, nên nó vẫn ở lại chỗ này bảo vệ chị.”
Viên Hàm nghe miêu tả liền biết là ai: “Đại Quất nói là Thôi Bân? Anh ấy là bạn trai tôi! Tại sao lại hại tôi?”
Viên Hàm cảm thấy có chút không thể tin được: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đám quàng thượng nhà tôi tựa hồ cũng không thích tiếp xúc với Thôi Bân. Tôi còn tưởng rằng anh ấy trời sinh không được đám lông xù thích.”
So với điểm này thì Cố Khanh và Hướng Vi càng thêm kinh ngạc một điểm khác.
“Chị/dì có bạn trai?!" Cố Khanh và Hướng Vi đồng thanh hỏi.
Viên Hàm đương nhiên gật đầu, không cảm thấy có gì không đúng.
"Tôi là một người độc thân, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không yêu đương! Tôi chỉ là tận hưởng tình yêu nhưng không muốn kết hôn và có con, có bạn trai đâu có gì lạ.”
Cố Khanh hít sâu một hơi: “Trước tiên nói về tình huống bạn trai của chị đi.”
Cố Khanh cảm thấy trực giác của tiểu động vật luôn minh mẫn hơn con người, Đại Quất và những con mèo khác do Viên Hàm nuôi không thích bạn trai Thôi Bân của bà ta, trong này khẳng định có vấn đề!
Viên Hàm tin tưởng, Đại Quất muốn bảo vệ bà ta mới ở lại chỗ này. Nhưng Viên Hàm không thể tin rằng bạn trai hiện tại vẫn còn trong thời kỳ tình yêu nóng bỏng muốn làm hại chính mình.
Viên Hàm cảm thấy mình hiểu rõ con người của Thôi Bân.
Thôi Bân năm nay hai mươi ba tuổi, là ca sĩ quán bar.
Đúng vậy.
Bạn trai trong tình yêu nồng nhiệt của Viên Hàm trẻ hơn bà ta mười mấy tuổi.
Tuy rằng đi trên đường rất dễ bị người ta cho là phi công lái máy bay, bao nuôi này nọ, nhưng Viên Hàm cảm thấy giữa bọn họ có tình yêu.
Cuộc gặp gỡ giữa Viên Hàm và Thôi Bân là trong một quán bar, Thôi Bân là ca sĩ của quán bar.
Ngày đó, Viên Hàm ngồi bên cạnh quầy bar, nghe Thôi Bân hát một bài Tình yêu bất đắc dĩ, trong khoảnh khắc đã thích giọng hát của gã.
(
) Bài hát Tình yêu bất đắc dĩ, do Dữu Trừng Khánh hát.
Đương nhiên, lúc đó chỉ là thuần túy thích thanh âm của Thôi Bân mà thôi.