Bởi vì thích thanh âm này, Viên Hàm ghé quán bar kia nhiều hơn, còn đặt vài bài hát muốn Thôi Bân hát, cứ thế qua lại hai người quen nhau.
Viên Hàm lúc đó đang tạm thời không có ai, mới chia tay bạn trai, hình tượng của Thôi Bân hoàn toàn khác với bạn trai cũ dần gợi lên hứng thú của Viên Hàm.
Viên Hàm chủ động theo đuổi Thôi Bân.
“Tôi luôn cảm thấy ánh mắt tò mò mà nhát gan giống con thỏ của anh ấy rất đáng yêu!"
Lúc Viên Hàm nói như vậy, không chú ý tới biểu cảm của Cố Khanh và Hướng Vi càng ngày càng kinh ngạc.
Điều này hoàn toàn khác với những gì đã biết!
Đây là tiếng lòng của Hướng Vi.
Ở trong mắt hướng Vi thì Viên Hàm là hình tượng của một người phụ nữ độc lập tự do, có hiểu biết, có tư tưởng có nội hàm.
Nhưng khi biết Viên Hàm tuyên truyền chủ nghĩa độc thân nhưng vẫn yêu đương, Hướng Vi có cảm giác khác.
Hình tượng Viên Hàm trong lòng cô ta lập tức trở thành một người phụ nữ thích tận hưởng lạc thú trước mắt, ưm, hơi cặn bã.
Mặc dù Hướng Vi không đồng tình quan điểm tình yêu này, cũng không thể can thiệp vào sự lựa chọn của Viên Hàm, cô ta đành phải tập trung vào lúc Viên Hàm và Thôi Bân ở chung có mâu thuẫn gì không.
"Không thể nào! Hoàn toàn không thể!” Viên Hàm trả lời chắc chắn: “Từ lúc chúng tôi yêu nhau đến bây giờ vẫn hòa thuận. Tôi đã giao kèo trước với anh ấy rồi, chỉ yêu đương không kết hôn, cả hai đều đồng ý. Nên tôi mới thấy lạ, tại sao Đại Quất cho rằng Thôi Bân sẽ thương tổn tôi?”
Viên Hàm huơ điện thoại di động về phía Cố Khanh và Hướng Vi: “Vừa rồi tôi đã nhắn tin kêu Thôi Bân đến, có vấn đề gì tốt nhất là làm rõ ba mặt một lời.”
Viên Hàm vẫn luôn dứt khoát nhanh gọn như vậy. Có thể giải quyết vấn đề ngay lập tức, tại sao kéo dài tới về sau?
Thôi Bân đến rất nhanh.
Khoảnh khắc nhìn thấy gã, Hướng Vi liền hiểu tại sao Viên Hàm không muốn tin tưởng Thôi Bân sẽ tổn thương bà ta.
Chàng trai hơn hai mươi tuổi này trông giống như một con thỏ hoặc một con nai con, đáng yêu mà không có tính công kích, lúc gã cười có chút thẹn thùng.
Trong thời đại hiện tại, một chàng trai vừa tuấn tú vừa sạch sẽ ngây ngô rất hiếm hoi.
Không giống với Hướng Vi, khi Cố Khanh nhìn thấy Thôi Bân thì không tự chủ được ngồi thẳng người.
Cơ hồ là một loại phản ứng bản năng, Cố Khanh cảm thấy gã rất nguy hiểm.
Nhưng nhìn khí tràng quanh người gã thật sạch sẽ, không có chút tính nguy hiểm, hoàn toàn khác với cảm giác của cô.
Thôi Bân hiển nhiên rất quen thuộc nhà Viên Hàm, sau khi tiến vào chào hỏi hai người Cố Khanh thì vào phòng bếp pha trà cho mình.
Hướng Vi ngồi ở bên cạnh Cố Khanh, hạ thấp thanh âm hỏi: “Thế nào? Cố Khanh, có nhìn ra cái gì không?”
Cố Khanh lắc đầu, vuốt Hoan Hoan trong ngực bởi vì nhìn thấy Thôi Bân mà xù lông: “Tôi cũng không biết vấn đề xảy ra ở chỗ nào. Tóm lại. . . thật kỳ lạ!”
Thôi Bân pha trà xong, bưng một tách trà ra, ngồi xuống bên cạnh Viên Hàm:
“Vội vã kêu anh đến có chuyện gì không?”
Cố Khanh nhìn thoáng qua bên chân Viên Hàm, lúc Thôi Bân ngồi xuống, con mèo cam tên là "Đại Quất" đã thành cục bông nhím, phát ra tiếng gầm đầy uy hiếp với gã.
Đây rốt cuộc là có vấn đề gì vậy?! Cố Khanh cố gắng tự hỏi.
Viên Hàm đương nhiên không tiện nói thẳng với Thôi Bân là ‘Mèo nhà tôi chết rồi còn vấn vương ở đây vì sợ anh là người xấu tổn thương tôi’.
Viên Hàm chọn nói một nửa, nói cho Thôi Bân biết gần đây bà ta luôn cảm giác được Đại Quất vẫn còn ở bên cạnh, nên tìm một người có năng lực đến xem giúp.
Cố Khanh nhạy bén cảm giác được lúc nhắc tới mèo, trên mặt Thôi Bân tuy giữ nụ cười nhưng toàn thân toát ra phản cảm, thoạt nhìn rất ghét mèo.
Một người trẻ tuổi đẹp trai như vậy, biết ca hát, không thích mèo, tại sao yêu đương với một người phụ nữ lớn tuổi đến mức có thể làm mẹ mình, còn nuôi một đống mèo? Dù đối phương biết cách bảo dưỡng thì tuổi tác vẫn rành rành ra đó.