Không ngờ cậu trai này nhìn dễ dàng ngượng ngùng, cư nhiên dũng cảm thừa nhận.
Thầy Khổng Phương nhìn quẻ tượng, mỉm cười bí hiểm:
“Từ quẻ tượng thầy có thể nhìn ra một câu nói. Cái gọi là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, xem ra người mà trò thích ở trong lớp này.”
“Ố ồ!” Lại rộ lên ồn ào.
“Thầy, thầy tính siêu chuẩn! Vậy hôm nay chúng ta ngừng ở đây thôi?”
Hiển nhiên cậu trai không muốn bị lộ bên gái, nhanh chóng xin thầy tha cho mình một lần. Thầy Khổng Phương đương nhiên cũng đồng ý, chẳng qua khi nhìn hướng cô gái ngồi mé trái phía trước cậu trai kia thì ánh mắt dừng lại đó một giây.
Không có trò hay xem, đám bạn học tỏ vẻ thất vọng, nhưng thầy Khổng Phương chuyển sang nói một việc lạ xuất hiện trong trường học vào mấy năm trước, dần hấp dẫn sự chú ý của các sinh viên.
Tan học, Cố Khanh và thầy Khổng Phương liếc nhau, biểu hiện hôm khác sẽ liên hệ.
Qua vài ngày, Tiết Hàn Y đã đến.
Lúc Tiết Hàn Y, Hướng Vi đánh tiếng với Cố Khanh, xác nhận một số điều cần chú ý, cô ta cố ý về nhà nói muốn đốt tiền giấy cho ông nội.
Nhà của Hướng Vi ở thành phố S.
Cố Khanh thấy ở trong trường học không tiện, nên mượn chỗ của Tiền Đồ, cùng ông ta cứu tế cô hồn dã quỷ, cũng tích lũy âm đức.
Con gái về nhà, trong lòng cha Hướng rất vui. Nhưng con gái luôn miệng nói đồ cúng ông mua mấy năm nay đều không tốt, bắt đi một cửa hàng xập xệ mua đồ cúng mới, nói là Tiết Hàn Y phải cúng ông nội đàng hoàng, cha Hướng tỏ vẻ không vui.
“Thụy Phúc Trai tốt biết mấy, cao cấp sang trọng biết mấy, cha của con là khách VIP đó! Mỗi lần Thanh Minh và ngày giỗ của ông nội con, con cũng thấy cha mua từng chồng tiền giấy mà, sao không tốt được?”
Bị con gái phủ định, cha Hướng xụ mặt không vui.
Hướng Vi liếc cha của mình, nhìn ông ra vẻ uất ức phụng phịu thì không nhanh không chậm nói:
“Vậy cha nói xem, mỗi lần cúng xong tại sao cha luôn nằm mơ?”
Nói đến giấc mơ thì cha Hướng cũng cảm thấy hơi kỳ, mỗi lần đều là sau khi cúng về liền mơ thấy cha của mình giơ gậy muốn đánh mình, ông hơi chột dạ:
“Thì tại vì ngày nhớ đêm mộng thôi, cha nhớ ông nội của con ấy mà.”
Hướng Vi hừ mũi không nói chuyện, có đúng hay không cứ đợi hôm nay cúng xong ông sẽ biết.
Mẹ Hướng ở bên cạnh giúp đỡ gấp tiền giấy vỗ ông chồng lười không chịu làm:
“Được rồi, ông còn không mau hỗ trợ! Con gái muốn cúng ông nội, ông có ý kiến gì?!”
" Không có ý kiến."
Cha Hướng sợ vợ nhanh chóng đứng thẳng, xum xoe cùng mẹ Hướng gấp tiền giấy.
Đêm đó, Hướng Vi làm theo lời của Cố Khanh, cùng người nhà ở trong nhà thắp nhang, nến hướng về phía nam nơi có bia mộ ông nội, đốt nguyên túi tiền giấy cho ông nội đã qua đời. Trên túi viết tên, ngày sinh tháng đẻ của ông nội, khi vái thì trong miệng mặc niệm ông nội.
Cha Hướng thấy tiền giấy đã đốt xong, vuốt tóc của Hướng Vi:
“Xong chưa? Giờ thì an tâm rồi chứ?”
Hướng Vi mặc kệ mình bị cha xoa rối tóc, mỉm cười nói:
“Dạ, yên tâm rồi.”
Nụ cười đó khiến cha Hướng rùng mình, có một loại dự cảm không may.
Tối nay.
Quả nhiên cha Hướng lại nằm mơ.
Khác với mọi khi cha xanh xao vàng vọt còn vung gậy đánh mình.
Lần này trạng thái của ông nội Hướng rất tốt, mặt hồng hào, áo cũng đổi mới, lẩm bẩm với cha Hướng một lúc lâu, luôn bảo:
“Chỉ có cháu gái của cha là hiếu thảo, biết cho ông nội tiền tiêu! Thằng ngốc như con, nên nghe lời vợ với con gái đi.”
Cha Hướng ở trong mơ cãi lại:
“Cha, Vi Vi ngoan chứ chẳng lẽ con thì không? Mấy năm nay con đốt tiền giấy chẳng lẽ cha không nhận được?”
Đúng là ngày nghĩ đêm nằm mơ, Hướng Vi nhắc một câu tiền giấy là giả, vô dụng, tuy ngoài miệng cha Hướng không tin nhưng trong lòng vẫn lèm bèm.
Không nói chuyện này thì còn vui vẻ, vừa đề cập tới, ông nội Hướng ở trong mơ tức giận múa gậy chống, sức lực còn lớn hơn mấy lần trước:
“Đánh thằng ngốc này! Đốt cho tao toàn là giấy vụn! Giấy vụn! Giấy vụn!"
Một gậy cuối cùng đánh vào chân của cha Hướng, sức lực rất mạnh, làm ông ăn đau tỉnh dậy.
“Ui da!”
Cha Hướng bừng tỉnh.
Mẹ Hướng ở bên cạnh cũng bị tiếng la đánh thức:
“Sao vậy?”
Cha Hướng ngồi dậy, nói:
“Đừng hỏi nữa, lại mơ thấy cha, nói là tôi đốt giấy cho ông đều là giấy vụn, còn mắng tôi ngốc! Cuối cùng tức giận rượt đánh tôi, đánh đau chết được!”