Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 109 - Chương 109 - Kết Hôn Với Quỷ - 1

Chương 109 - Kết hôn với quỷ - 1
Chương 109 - Kết hôn với quỷ - 1

“…” Sở Từ thấy thế chợt có cảm giác không tốt nên vội vàng mở Weibo ra nhìn, liền thấy các fan phía dưới đều nổ tung chảo.

-Người này có quan hệ gì với Sở Sở thế?

-Ta ngửi được mùi vị của gian tình nha.

-Không phải chứ? Hai người quen biết nhau sao? À mà ta thấy lễ tân là hợp với ngươi nhất đấy, ngươi đi làm lễ tân đi, ta sẽ mỗi ngày đến tìm ngươi chơi.

Sở Từ còn nhận được rất nhiều tin nhắn riêng, một đám đều là đang hỏi: “Sở Sở đại đại, ngươi biết Lục Cảnh Hành sao?”, “Sở Sở đại đại, ta Lục có quan hệ gì với ngươi thế?”, “Xin lỗi đã quấy rầy đại đại một chút, ta Lục là fan của ngươi hay là bạn trai của ngươi thế?”

Sở Từ yên lặng đóng Weibo, coi như mình không phát hiện đám tin nhắn này.

'Mắt to manh' bên kia đang xem Weibo cũng suýt nữa phun ra một ngụm nước. Làm sao bây giờ? Cô luôn cảm thấy mình bị hai người kia tú ân ái đầy mặt.

Sở Từ đóng Weibo đi ra ngoài rèn luyện. Cô dẫn Lục Bích Trì vừa ra đến cửa liền thấy Lục Cảnh Hành chạy bộ đến, anh mặc một bộ đồ thể thao màu xám, phụ trợ dáng người của anh có vẻ rất hấp dẫn, hình như anh không có cạo râu nên trên cằm rõ ràng có thể thấy được một ít râu mới mọc lởm chởm, người bình thường mà mặc đồ thể thao thì luôn có một chút cảm giác lười nhác, anh thì ngược lại, vẫn có thể mặc ra hương vị của sự gợi cảm, khi chạy đến trước mặt Sở Từ, cô có cảm giác hormone cũng bay đến đập vào mặt mình, giá trị nhan sắc quả thật là bạo.

Lục Cảnh Hành nhướn mày: “Em xem ngây người rồi sao?”

“Anh nghĩ nhiều quá rồi.”

Lục Cảnh Hành cười nhẹ: “Em đáng giá có được anh.”

Sở Từ cười, Lục Cảnh Hành còn đang muốn nói chuyện thì điện thoại của Sở Từ lại vang lên, là số máy lạ, Sở Từ nghe điện thoại.

“Alo, tôi là người hôm trước cô cho tôi số điện thoại ở nhà ăn, cô còn nhớ rõ không?” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ có vẻ rất tiều tụy.

Sở Từ lập tức nhíu mày: “Cô nói đi.”

Thanh âm của người nữ nhân kia có vẻ rất hoảng loạn, cô ta hoang mang khóc nức nở nói: “Tôi gặp phải mấy chuyện rất đáng sợ, cô có thể đến nhà tôi ngay lúc này không? Tôi thật sự rất sợ hãi.”

“Cô gặp phải chuyện gì?”

Bên kia nói vài câu, sắc mặt của Sở Từ lập tức trở nên ngưng trọng.

.......

Lục Cảnh Hành đưa Sở Từ đến địa chỉ mà người phụ nữ kia cho cô, đến nơi anh nhíu mày nói: “Tìm người giúp đỡ mình ít nhất cũng phải tự mình tới nơi mời mới đúng, không nên là em phải tự mình vội vàng đến giúp thế này.”

Sở Từ cười cười: “Chuyện này tương đối đặc thù một chút, tôi cần phải đến một chuyến để giải quyết .”

Nếu Sở Từ nói là đặc thù vậy thì chuyện này nhất định là không bình thường, Lục Cảnh Hành chỉ có thể dặn dò: “Em nhớ cẩn thận một chút.”

“Được, anh đi về trước đi. Chờ làm xong việc tôi sẽ tự mình đi về.”

Lục Cảnh Hành cau mày lại, kiên trì nói: “Anh ở đây chờ em.”

Thấy anh kiên trì Sở Từ cũng không khuyên bảo nữa, cô nhanh chóng tìm được địa chỉ người phụ nữ kia đưa, gõ cửa.

“Đại sư.” Người phụ nữ kia mở cửa, thấy là Sở Từ lập tức mừng rỡ.

Sở Từ nhìn qua cô ta một cái, vẫn như hai ngày trước cô gặp, cô ta để mặt mộc, tóc buộc lại thành đuôi ngựa đơn giản, trên mình mặc một cái áo lông màu đỏ, nhìn qua chỉ là một người phụ nữ bình thường, hoàn toàn khác với bộ dáng câu nhân mà hai ngày trước đem chồng mình câu về nhà. Chỉ có điều quầng mắt cô ta hơi thâm một chút, vành mắt hõm vào, môi tím tái, tinh thần hoảng hốt có vẻ rất không thích hợp.

“Cô bị làm sao vậy?” Sở Từ hỏi.

Hạ Vân Lan run rẩy nói: “Đại sư, tối hôm qua tôi gặp quỷ!” Tựa hồ sợ cô không tin nên cô ta vẫn luôn nhấn mạnh: “Thật đó, tôi thật sự thấy được! Cô phải tin tưởng tôi!”

Sở Từ liếc nhìn cô một cái rồi nói: “Tuy rằng sắc mặt của cô có chút không tốt nhưng trên người lại không có âm sát khí, càng không có quỷ khí, tôi thật sự nhìn không ra cô đụng phải quỷ khi nào.”

Hạ Vân Lam nóng nảy lôi kéo Sở Từ nói: “Đại sư, tôi nói thật đấy! Cô hãy tin tôi, tôi thật sự nhìn thấy quỷ, chỉ có điều không phải là gặp trong hiện thực mà là ở trong mơ.”

“Trong mơ?” Sở Từ nhíu mày: “Vậy nên cô đem tôi gọi đến chỉ là vì một giấc mơ về ma quỷ mà thôi sao?” Cho dù cô có là Đại sư huyền học thì cô cũng không có cách nào mà nhìn thấy tình huống trong mơ của một người được.

“Không phải, giấc mơ tối hôm qua vô cùng quỷ dị, tối qua tôi tắm rửa rồi đi ngủ như bình thường, chồng tôi thì cô cũng biết rồi đấy, lại không biết đi nơi nào lêu lổng rồi, tôi vừa nằm lên giường đã ngủ, sau đó tôi mơ thấy mình đi đến trước một cái từ đường của một cái thôn cực kì vắng vẻ, gian từ đường này nằm một mình lẻ loi, chung quanh không có thôn xóm cũng không có vết chân người, trời rất tối, trước mắt tôi bay đầy sương trắng nên rất khó nhìn thấy tình huống trước mắt, chỉ có thể nhìn thấy trong từ đường đặt rất nhiều thẻ bài có viết tên người, tôi muốn chạy nhưng chân lại hoàn toàn không nghe lời. Sau đó tôi đi về phía trước vài bước, ai ngờ vừa đi vào bên trong liền nghe thấy tiếng nhạc đám cưới vang lên, có người đang thổi kèn xô na, có người nói những lời chúc phúc may mắn, còn có tiếng người đến người đi nữa, vô cùng náo nhiệt, tôi bị dọa đến nên quay đầu ngừng lại nhìn thì thấy một người đàn bà mặc đồ màu đỏ trông có vẻ rất vui mừng mang theo mấy nha đầu trầm mặt đi đến. Bà ta âm dương quái khí nói ‘Mặc quá đơn giản nhạt nhẽo, phải trang điểm lên một chút, qua đêm nay cô phải bái đường thành thân, gả cho con của tôi thì cũng liền trở thành người của Trình gia rồi.’ Bà ta nói xong thì mấy người nha đầu kia liền đi tới đem tôi kéo đến nhà sau, lúc này tôi mới phát hiện phía sau từ đường còn có rất nhiều phòng nhưng vừa rồi tôi lại rõ ràng là không thấy được cái gì cả. Tôi sợ hãi nhưng lại không phản kháng được, tôi bị người bắt thay giày cưới, lại thay đồ cưới, quần áo trông rất kì quái, nhìn qua thì giống giấy nhưng mặc vào lại như quần áo bình thường, chỉ có điều tay áo ngắn đi một khúc mà thôi.

Giờ lành rất nhanh đến, tôi tới từ đường liền thấy chú rể đứng ở chỗ kia, trong tay hắn ta cầm một cái khăn màu trắng ho liên tục, ho ho liền ho ra một tay đầy máu, tôi bị dọa đến nên vẫn luôn hô to không cần, người đàn bà kia thế nhưng lại tới lôi kéo tay tôi nói ‘Làm sao lại không cần? Cô đã sớm là người của con trai tôi rồi, đời này cô sống là người của Trình gia, chết là quỷ của Trình gia! Cô cùng con tôi là một đôi trời sinh, mau lại đây bái đường đi!’ Tôi sợ hãi lắc đầu nói ‘Tôi không phải là người của Trình gia, tôi đã có con trai, tôi là mẹ của con tôi! Bà mau buông tôi ra!’ Sau đó thì tôi nghe được tiếng kêu của con tôi, tôi liền tỉnh lại.”

Sở Từ nghe Hạ Vân Lam kể lại giấc mơ, theo bản năng cô cũng cảm thấy giấc mơ này không đúng, người bình thường nằm mơ là không có khả năng miêu tả rõ ràng như vậy được. Hạ Vân Lam thấy cô im lặng không nói gì nên vội vàng la lên: “Cô biết tôi tỉnh lại thì thấy mình đang ở đâu sao? Tôi thế nhưng đang quỳ trên mặt đất, hệt như là muốn bái đường vậy! Con trai của tôi thì ở bên cạnh khóc lóc kêu tôi, tôi khôi phục thần trí sau hỏi nó vì sao lại khóc, nó nói nửa đêm nghe thấy tôi tỉnh lại, lại quỳ gối ở đây, vẫn luôn miệng nói bái đường bái đường cái gì, còn có một bà lão đến cầm lấy tôi muốn dẫn tôi đi! Nó sợ quá nên mới lập tức ôm lấy tôi…”

Con trai của Hạ Vân Lam là Hạ Minh Duệ vẫn còn là một đứa trẻ mới 6 tuổi, mày rậm mắt to, làn da rất trắng, vẻ ngoài rất đáng yêu, nhìn qua cũng ngoan ngoãn, nhóc tựa hồ rất ít nói, từ khi Sở Từ vào cửa liền không nghe thấy nhóc nói tiếng nào, nếu không phải Sở Từ có cảm quan nhạy bén phát hiện nhóc trốn ở bên cạnh sô pha thì nói không chừng cô căn bản sẽ không phát hiện ra ở chỗ đó có người. Sở Từ đi đến bên cạnh Hạ Minh Duệ, ngồi xuống đối diện với nhóc mới hỏi:

“Cục cưng thật là ngoan quá, ban đêm thế nhưng lại có thể dũng cảm đem mẹ mình cứu trở về.”

Nghe cô nói vậy, Hạ Minh Duệ liền nhìn cô một cái rồi gật đầu nói: “Chị ơi, em thật sự thấy như vậy.”

Sở Từ sờ đầu của nhóc cười nói: “Vậy bé có thể nói cho chị biết em nhìn thấy cái gì không?”

Hạ Minh Duệ nghĩ nghĩ mới nhỏ giọng nói: “Có một bà lão, bà ấy mặc đồ màu đỏ luôn lôi kéo mẹ em, nói mẹ em là con dâu của bà ấy, còn nói mẹ em là người của Trình gia, sau đó mẹ em vẫn luôn dập đầu khiến em rất sợ.”

Sở Từ nghe vậy giật mình, hỏa khí của trẻ con luôn rất thấp nên rất dễ nhìn đến những thứ mà người lớn không nhìn thấy, cho nên có rất nhiều đứa trẻ có thể nhìn thấy những đồ vật kì quái mà người lớn rất ít khi nhìn đến chính là bởi vậy. Từ thần sắc của Hạ Minh Duệ đến xem thì nhóc không có nói dối, nếu vậy thì căn hộ này thật sự có đồ vật gì đó không sạch sẽ. Nhưng kì quái chính là Sở Từ thế nhưng lại không nhìn ra một chút quỷ khí nào.

“Đại sư, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Hạ Vân Lam vội vàng la lên.

Sở Từ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu lời cô nói là thật sự vậy thì bà ta đêm nay sẽ lại đến tìm cô, hết thảy đều phải chờ đến đêm nay mới biết được.”

Hạ Vân Lam có chút sợ hãi: “Nếu đêm nay bà ta lại tới thì sao? Tôi chẳng phải là sẽ…”

“Không có cách nào khác cả, hiện tại tôi không thể cảm giác được trên người của cô có một chút quỷ khí nào, trừ khi cô muốn vẫn luôn dây dưa với bà ta cho đến khi bỏ mạng, nếu không thì cô cần phải phối hợp với tôi.”

Bình Luận (0)
Comment