Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 112 - Chương 112 - Liên Hoan

Chương 112 - Liên hoan
Chương 112 - Liên hoan

“Điền Tử Hàng? Anh còn không biết xấu hổ mà dám đến nhà tôi sao?” Tôn Manh Manh lạnh lẽo nói.

Điền Tử Hàng lập tức cứng người lại, nhưng sau đó hắn lấy lại tinh thần, vội lôi kéo Tôn Manh Manh, thấp giọng cầu xin: “Manh Manh, anh biết anh sai rồi, em tha thứ cho anh lần này đi có được không? Anh và Thiến Thiến chỉ là chơi đùa mà thôi, căn bản là không có nghiêm túc!”

Tôn Manh Manh cười lạnh, khinh bỉ nói: “Điền Tử Hàng, đừng có để cho tôi xem thường anh! Anh dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ cần thứ đồ mà ả đàn bà kia không cần nữa cơ chứ? Chỉ bằng anh sao? Anh tưởng rằng anh là ai? Chẳng lẽ anh không biết người giàu có chúng tôi thích nhất là đứng núi này trông núi nọ sao?”

Điền Tử Hàng ngẩn ra, đang muốn nói chuyện thì một chiếc Rolls Royce ngừng trước cửa Tôn gia, một người đàn ông cao lớn anh tuấn từ trên xe xuống dưới, người kia không thèm liếc nhìn Điền Tử Hàng cái nào mà chỉ cười nói với Tôn Manh Manh: “Manh Manh công chúa, mời em lên xe.”

Tôn Manh Manh lập tức nở nụ cười nói: “Được rồi.”

Mặt của Điền Tử Hàng lập tức đỏ, lần này là do tức, người đàn ông trước mắt hắn vừa nhìn liền biết là kẻ có tiền, so với vẻ nghèo túng của hắn thì quả thực là hình thành sự đối lập sống động. Qủa nhiên! Hắn chỉ biết! Đàn bà đều là những kẻ ngại bần yêu phú, nữ nhân đều yêu thích đứng núi này trông núi nọ! Trên mặt Điền Tử Hàng hiện lên thần sắc tức giận, hắn bị chịu kích thích lớn, cả giận nói: “Tôn Manh Manh cô như vậy là có ý gì? Chúng ta vừa mới chia tay không bao lâu mà cô liền dám đi ra ngoài thông đồng với người khác sao? Cô có còn là người hay không?”

Tôn Manh Manh bị lời nói của hắn khiến cho tức cười: “Anh còn không có chia tay liền dám lăng nhăng với người khác để lừa tôi, vậy thì vì sao tôi lại không thể? Lại nói, kẻ có tiền chúng tôi chính là như vậy đấy, đối với những đồ vật đã xài chán, đã không có giá trị thì chúng tôi đều sẽ vứt bỏ như giày cũ, anh cho rằng tôi sẽ muốn đeo một đôi giày cũ để phối hợp với bộ đồ Chanel tôi đang mặc cùng với túi xách Hermes tôi đang đeo sao?”

Nói xong cô liền không thèm để ý đến hắn nữa mà nghiêng người lên xe.

Nhìn cái siêu xe lướt qua trước mắt mình, Điền Tử Hàng thẹn quá hóa giận, trong mắt hiện lên một tia âm ngoan. Tôn Manh Manh, cô được lắm, cô chờ đó cho tôi!

……

Một ngày hẹn hò kết thúc, sau khi tiễn Tôn Manh Manh đi người đàn ông kia nhanh chóng gọi điện thoại, đầu dây bên kia nghe lệnh liền đồng ý. Không qua mấy ngày, Điền Tử Hàng vay nặng lãi không đủ tiền trả phải chạy trốn về quê, trên đường về thì bị công ty cho vay nặng lãi bắt lại, trực tiếp đánh gãy một tay, lúc sau công ty muốn Điền gia gom tiền đến chuộc người, cũng may trước kia Điền Tử Hàng lừa Tôn Manh Manh không ít tiền gửi về quê, trước mắt gom góp cũng có chừng 50 vạn! Tốt xấu cũng có thể đem người chuộc về nhà, nhưng bây giờ Điền Tử Hàng đã không có việc học, ở Thân Thành cũng không có công tác hay sự nghiệp gì, lại bị gãy một tay, từ đây hắn liền không gượng dậy nổi, kiếm cớ ở quê tu dưỡng, cả ngày ăn no chờ chết.

Có đôi khi hắn cũng nghĩ nếu lúc trước hắn nắm chắc thời cơ lừa Tôn Manh Manh kết hôn với mình thì bây giờ hắn đã có thể ra cửa bằng siêu xe, mặc lễ phục cao cấp, ăn bò bít tết cao cấp sang chảnh sống qua ngày. Điền Tử Hàng cực kì hối hận, cho rằng ngày lành của mình đều là do cô gái tên Sở Từ kia phá hủy. Mà bạn trai mới của Tôn Manh Manh nghe nói việc này xong liền cười lạnh. Thân là một kẻ có tiền nếu là không làm một ít việc ác cho xứng với danh hào thì hắn đều cảm thấy xin lỗi với sự hiểu lầm của Điền Tử Hàng.

….

Còn chưa tới thời gian người điều hương sư kia xuất hiện, Sở Từ chờ có chút nhàm chán, lúc này điện thoại của Ngu Đường lại lập tức gọi đến: “Sở Từ, cậu đừng có quên việc liên hoan của lớp đó nha!”

Sở Từ ngẩn ra, ngay lúc cô ngừng lại ngắn ngủi này Ngu Đường liền lập tức nói: “Sao thế? Quên thật rồi đó hả? Thấy chưa, tớ đã nói nếu không gọi nhắc nhở một chút thì cũng không yên tâm mà.”

Sở Từ nghĩ nghĩ, hình như là có chuyện như vậy thì phải, mấy ngày hôm trước Ngu Đường có nói ở trong group chat, nhưng lúc ấy cô đang bận đoán mệnh cho người khác nên ngại phiền, tắt thông báo của group đi, bây giờ nghĩ lại thì hình như thời gian tụ tập chính là ở đêm nay.

Sở Từ khụ khụ, tự cảm thấy mình đuối lý liền nói: “Làm sao có thể? Đương nhiên là tớ nhớ chứ.”

“Vậy là tốt rồi, làm tớ sợ muốn chết. Nếu Đại sư không tham gia thì chúng tớ tụ hội cũng không có ý tứ gì, à mà cậu biết địa điểm chưa?”

“Tớ biết rồi.” Sở Từ trả lời.

Đột nhiên không biết Ngu Đường nghĩ đến cái gì lại bát quái nói: “À mà nè, Sở Từ à, gần nhất có rất nhiều người đang hỏi tớ về quan hệ của cậu và Lục Cảnh Hành đấy. Vì sao anh ấy lại chia sẻ Weibo của cậu? Có thể cậu không biết chứ lớp mình có rất nhiều fan của Lục Cảnh Hành đó.”

Sở Từ ngẩn ra: “Vậy à?”

“Đúng vậy, có Vương Tuyết Óanh này, Khương Manh này, tớ này, Lý Hiên này…rất nhiều người đều thích Lục Cảnh Hành nên tất cả mọi người đều tò mò nha.”

Sở Từ không có trả lời chính diện mà chỉ cười nói: “Không có gì đâu, mọi người đừng đoán mò.”

Ngu Đường thấy cô không nói liền không hỏi thêm nữa, chỉ nói: “Tóm lại lần này tụ tập không có lão sư tới, chỉ có đám học sinh chúng ta mà thôi, có cái quy định là có thể mang theo người nhà đến nha.”

Sau khi cúp máy, Sở Từ cầm điện thoại trầm mặc một lát.

Người nhà gì đó…

Đám con nít ranh này làm sao mà nghĩ đến chứ?

Như vậy, vấn đề lại tới rồi, cô nên mang theo hay là không mang đây?

.....

Sở Từ do dự mãi cuối cùng vẫn quyết định là sẽ đi liên hoan lớp một mình. Đến nơi, Ngu Đường vừa thấy cô đã vẫy tay gọi cô từ xa xa: “Sở Từ, cậu đã đến rồi! Ở bên này nè.”

Sở Từ cười đi vào trong, trong phòng có rất nhiều người không phải là học sinh lớp cô, một cái phòng lớn bị người chen chúc đầy, nhìn sơ sơ qua thì có ít nhất ba bốn mươi người.

“Có người không đến sao?” Sở Từ vừa ngồi xuống vừa hỏi.

“Đúng vậy, có không ít người phải về quê ăn Tết, nhưng mà số người đến cũng đã vượt qua con số mong muốn rồi, còn may mà bạn trai của Tằng Tiểu Nhã đã đặt trước căn phòng lớn này cho chúng ta, nghe nói chỗ này là do anh họ của bạn trai Tằng Tiểu Nhã mở đó, cậu có thấy khí phái không? Nếu không có quan hệ thì đám học sinh chúng ta nào dám đến nơi này chơi cơ chứ?” Ngu Đường nói.

Sở Từ chỉ cười cười, Tằng Tiểu Nhã ở bên cạnh nghe vậy lập tức nói: “Ngu Đường, cậu đừng nói vậy nha, anh họ của bạn trai tớ chỉ là một phú nhị đại bình thường mà thôi, không có lợi hại như vậy đâu.”

Bạn thân của Tằng Tiểu Nhã là Lâm Tuyết nghe cô ta khiêm tốn thế liền nói: “Đấy là sự thật chứ còn cái gì nữa! Tiểu Nhã, cậu cũng đừng khiêm tốn, anh họ của bạn trai cậu lợi hại như vậy, bạn trai cậu hẳn là cũng rất có tiền đi? Vừa rồi tớ có gặp anh ấy ở ngoài cửa, thấy anh ấy lái xe đưa cậu đến đây, hình như là xe Cayenne đó."

“Cũng bình thường mà thôi.” Tằng Tiểu Nhã tuy rằng cũng rất hưởng thụ sự truy phủng và hâm mộ của các bạn học nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, cô ta ra vẻ khiêm tốn nói: “Cayenne cũng không đáng bao nhiêu tiền nha, nhà bạn trai tớ còn có những chiếc xe khác nữa chứ không phải chỉ có một chiếc này đâu, còn có những chiếc khác càng mắc tiền. À đúng rồi, hôm nay các cậu cứ chơi thoải mái nhé, bạn trai tớ nói anh ấy phải chiêu đãi các cậu thật tốt đó.”

“Ồ…bạn trai của cậu đối xử với cậu thật tốt quá.” Mọi người nghe vậy liền cười khen.

Liên hoan bắt đầu, các bạn học từng người đều tiến lên ca hát, người nhiều nên rất khó cướp được micro, Sở Từ cũng lười hát nên chỉ ngồi ở một bên ăn đồ ăn, trong lúc này có không ít bạn học khác lớp ngồi len lén đánh giá cô, thậm chí còn có mấy người nữ sinh e thẹn cầm sổ lại đây nói:

“Sở Sở đại đại, cậu có thể kí giúp tớ cái tên được không?”

Sở Từ bật cười: “Tất nhiên là được! Kí ở đâu? Các cậu muốn kí như thế nào?”

Mấy người nữ sinh thấy cô dễ nói chuyện như vậy liền lập tức đưa sổ cho cô: “Chỉ cần kí Sở Sở là được rồi, bọn tớ đều rất thích truyện tranh của cậu vẽ, rất hay rất đáng yêu, cũng rất thích Weibo cá chép của cậu nữa, thật là quá sùng bái cậu rồi.”

“Cám ơn mọi người.” Vài người này chơi khá thân với Ngu Đường, có lẽ là do Ngu Đường nói cho bọn họ, trước mắt xem ra thì không có mấy học sinh trong trường biết việc cô là Sở Sở. Sở Từ kí tên rồi cười nói: “Các cậu nhớ giữ bí mật cho tớ đó nhé.”

“Ừ.” Hai người fan kia trả lời rồi e thẹn chạy. Sau đó các nam sinh cũng vây lên đây mời Sở Từ lên hát, Sở Từ cự tuyệt nói:

“Tớ hát không có hay, các cậu cứ tiếp tục hát đi, tớ không vội đâu.” Người ở đây quá nhiều, người thích hát đều chờ chưa đến lượt, cô xem náo nhiệt cái gì.

Ở trường học Sở Từ vẫn là người rất nổi tiếng, ai cũng biết học sinh hạng nhất toàn khối ở lớp 8, bởi vậy có không ít người đều đến xem lén dung mạo của cô, chỉ là cô không biết mà thôi. Như trường hợp tụ họp như vậy tất cả mọi người đều thích lại đây tìm cô nói chuyện, còn có người hỏi cô mấy vấn đề về huyền học, có hơn 20 người vây quanh nghe cô nói chuyện về phong thủy huyền học, mọi người không ngừng bưng trà đổ nước mời cô, vây quanh lấy cô như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, điều này khiến cho Tằng Tiểu Nhã ở một bên cảm thấy rất là hụt hẫng.

Bạn tốt mà Tằng Tiểu Nhã mang đến tên là Lâm Tuyết, là một học sinh trường ngoài, không biết Sở Từ cũng không rõ vì sao tất cả mọi người đều vây quanh Sở Từ như vậy, cô ta ghé vào tai Tằng Tiểu Nhã không vui nói: “Tiểu Nhã, người nữ sinh này của lớp cậu tại sao lại thích làm nổi bật như vậy? Tớ thấy dung mạo của cô ta cũng rất bình thường mà, còn không bằng cậu nữa ấy.”

Bình Luận (0)
Comment