Sở Từ ngẩn ra rồi click mở tin nhắn, tin nhắn là do @Hứa Mộc Tĩnh gửi đến, đối phương là một tài khoản V, tin tức chứng thực là nhân viên của công ty Phong Ảnh.
Phong Ảnh? Sở Từ nhớ mang máng cái công ty này cũng khá là nổi tiếng, vì chế tác hoàn mỹ, yêu cầu mọi thứ đều tận thiện tận mỹ nên chất lượng của các phim đều rất cao, có danh dự khá lớn trong ngành, đầy minh tinh muốn hạ giá tiền xuống đi quay phim của bọn họ, đợt trước 'Mắt to manh' còn nói đến việc Phong Ảnh thu mua bản quyền đều cố ý ép giá xuống thấp khiến tác giả khổ không nói nổi, nhưng mọi người lại đều biết danh khí của công ty này, nghĩ đến nếu truyện của mình được họ dựng thành phim thì mình cũng có thể đề cao danh tiếng nên mọi người đều cắn răng nhịn.
Sở Từ đọc tin nhắn của đối phương: “Sở Sở đại đại, tôi muốn hỏi cô một chút về việc bản quyền phim mạng có được không? Công ty của tôi muốn mua truyện tranh của cô để quay thành phim chiếu trên mạng, sẽ có một đoàn đội riêng chuyên môn đến khai phá nó. Chúng tôi muốn hỏi một chút cô thấy bao nhiêu tiền thì thích hợp?”
Sở Từ nhíu mày hỏi: “Mấy người định mua với giá bao nhiêu?”
“Như thế này, danh khí của cô cũng khá lớn nên chúng tôi định dựa theo phí bản quyền của những tác giả hạng nhất để tính cho cô, cô xem 200 vạn đủ không?”
“200 vạn?” Tiền của hai cái quẻ? Bây giờ tiền bản quyền thấp dữ vậy sao? Sở Từ nhíu mày lại, thật lâu đều không nói gì.
Hứa Mộc Tĩnh ở bên kia còn cảm thấy rất có tin tưởng, nghĩ thầm 200 vạn cũng không thấp, danh khí của Sở Sở tuy rằng lớn nhưng đến nay truyện tranh thực thể còn không có xuất bản, 200 vạn là có thể được đến sự trợ giúp của Phong Ảnh, đối phương nhất định là cao hứng đến không được.
Hứa Mộc Tĩnh thường xuyên mua bản quyền nên rất có tin tưởng, cô rất có thể đắn đo những tác giả truyện tranh không nổi tiếng, tâm tư của những tác giả truyện tranh trên mạng đều là như vậy, mọi người đều cảm thấy có thể bán được bộ nào hay bộ nấy, 200 vạn ở Thân Thành là có thể mua một căn nhà rồi, đối phương nhất định là sẽ đồng ý.
“Sở Sở đại đại suy nghĩ thế nào rồi? 200 vạn là một cái giá rất cao đó, hơn nữa nếu như Phong Ảnh của chúng tôi quay phim mà nổi tiếng thì phí bản quyền của cô sau này cũng sẽ tăng cao hơn nhiều, đây là một lần đầu tư lâu dài nha.”
Sở Từ không nói gì, cô click mở Weibo của Lục Cảnh Hành ra gửi tin nhắn: “Chồng à, có người muốn mua bản quyền truyện tranh của em, 200 vạn có nên bán hay không?”
Chu Thản ở bên kia nhìn Weibo, sau một lúc lâu đều không thể lấy lại tinh thần. Chồng? Má ơi, xưng hô thật đủ buồn nôn! Chu Thản lập tức gọi điện thoại cho Lục Cảnh Hành: “Vợ của cậu gửi tin nhắn cho cậu kìa!”
Hắn còn chưa kịp nói thêm lời nào thì tút…tút…tút…Điện thoại đã bị cúp máy.
Lục Cảnh Hành mở tin nhắn ra, thấy cách xưng hô của Sở Từ liền mỉm cười, nhưng sau đó lại xụ mặt xuống: “200 vạn liền muốn mua bản quyền của vợ anh? Thật là tưởng bở!”
Sở Từ cười nói: “Nhưng Phong Ảnh là công ty lớn, lỡ đâu nổi tiếng thì cũng rất có lợi đối với chúng ta nha.”
“Em nói thẳng với Phong Ảnh đi, thấp hơn 2000 vạn là không bán.”
“…” Sở Từ xác thật là cũng nói như vậy, dù sao cô đối với những việc này cũng không quan tâm, bên kia thấy câu trả lời của cô liền im lặng hồi lâu, cuối cùng gửi một dấu ba chấm qua. Sở Từ cười to, vui vẻ đóng máy tính.
………..
Cùng ngày hôm đó, việc Khang Quốc An lừa người khác quyên tiền cũng leo lên hot search, lúc trước việc này được truyền bá rất nhiều trên mạng xã hội, tất cả mọi người đều bị tình thương của Khang Quốc An đối với con gái khiến cho cảm động, rất nhiều người đều quyên tiền quyên đồ, ai ngờ bỗng nhiên lại có người tuôn ra tin tức nói đó là lừa đảo.
“Bạn của tôi làm việc ở đoàn làm chương trình ‘Đại chiến huyền học’ nói cho tôi biết, có một vị Đại sư đoán mệnh ở hiện trường trực tiếp tính ra việc Khang Quốc An lừa đảo, Khang Quốc An không che giấu được nên nhận tội, đoàn phim đã báo cảnh sát, cảnh sát đã đem hai vợ chồng Khang Quốc An đi rồi, thì ra Khang Quốc An căn bản là không có gom tiền cho con gái chữa bệnh, từ đầu đến cuối đều là lừa đảo, hắn ta muốn xây nhà cưới vợ cho con trai mình, một phân tiền đều không cho Giang Sở Sở chữa bệnh, thật là ghê tởm đến tột đỉnh! Tôi muốn nhắc nhở mọi người đừng có quyên tiền cho loại người như vậy nữa, nếu không thì thật là ghê tởm chết!”
Hình đính kèm là hình ảnh Khang Quốc An bị cảnh sát mang đi. Trong wechat có rất nhiều người đều đang bàn tán việc này, Sở Từ chụp hình gửi lại cho Tiểu Duy: “Sao việc này lại bị tiết lộ ra ngoài? Mọi người không phải đều đã kí hiệp nghị bảo mật sao?”
Thật lâu sau Tiểu Duy mới trả lời: “Sở đại sư, cô thật là ngây thơ nha.”
“…”
“Việc này chính là chúng tôi tự tuôn ra, muốn nhân cơ hội tuyên truyền tiết mục của chúng tôi một chút, lại thuận tiện đem việc này công khai để mọi người đừng quyên tiền cho Khang Quốc An nữa, tóm lại cô cứ bình tĩnh là được, yên tâm đi! Tổ tiết mục chúng tôi sẽ dẫn đường dư luận, thuận tiện thổi phồng cô một hồi.”
“…” Sở Từ yên lặng đóng máy tính, đột nhiên cô cảm thấy mình thật là trẻ người non dạ.
…..
Giữa trưa Sở Từ ra ngoài ăn một bữa cơm xoàng, lúc đến tòa cao ốc ngay cửa công viên thì dây giày của cô bỗng nhiên bị tuột, cô ngồi xuống bồn hoa bên cạnh cột lại thì nghe được tiếng của hai mẹ con lôi kéo nhau từ xa xa đi tới.
Người mẹ khoảng 45 tuổi, nhìn qua rất giản dị, đứa con có vẻ vẫn là học sinh cấp hai, xụ mặt không nói lời nào, cả người tràn ngập hơi thở ‘phản nghịch’.
Người mẹ nức nở nói: “Hiểu Thần, mẹ xin con, con trở về trường học học hành đàng hoàng đi! Các thầy cô giáo đều đối xử tốt với con cả, cũng chỉ có đi học con mới có tương lai, nếu không cả đời này của con sẽ bị trò chơi máy tính hủy hoại mất!”
Hiểu Thần nghe vậy không kiên nhẫn đẩy bà ra, tức giận nói: “Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi! Con không muốn đi học! Chỗ đó là ngục giam, vì sao mẹ lại muốn đưa con đến chỗ đó chịu tội?” Vừa nói xong đứa bé kia thế nhưng lại khóc lên.
Người mẹ thấy con mình khóc, bản thân bà cũng lén lút lau nước mắt, bà nói: “Con à, con xem con ở nhà cả ngày chỉ có chơi trò chơi, ở trường học cũng toàn được hạng chót, bây giờ nếu mà bị đuổi học thì con phải đi đâu học tiếp đây? Mẹ chỉ hy vọng con đừng chơi trò chơi nữa, đừng cố chấp không nghe lời mà thôi. Con đến chỗ đó cai nghiện trò chơi, nếu các thầy cô nói biểu hiện của con tốt có thể ra ngoài thì mẹ liền đón con ra ngoài.”
Hiểu Thần lập tức khóc, cậu ta cầm tay mẹ mình, đùng một tiếng quỳ gối trên mặt đất: “Mẹ, con xin mẹ! Đừng cho con trở lại đó! Con tuy rằng thích chơi trò chơi, không thích học tập nhưng mà con cũng là người mà, có phải là rác rưởi đâu? Mẹ không thể đưa con đến chỗ đó, các thầy cô ở đó sẽ đánh chết con mất! Con thật sự là đã chịu đủ rồi!”
“Con nói bậy cái gì vậy? Các thầy cô đối xử với con rất tốt, làm sao sẽ đánh chết con được? Cho dù có đánh thì đó cũng là vì con không nghe lời!”
Có vẻ như Hiểu Thần cảm thấy tuyệt vọng, cậu ta khóc lóc nói: “Mẹ, xin mẹ, đừng đem con về đó! Nếu không con chết cho mẹ xem!”
Nghe con mình nói lời này, người mẹ không chỉ không bị lay chuyển mà còn càng tức giận hơn, bà la lên: “Con nói cái gì đó? Mẹ bỏ nhiều tiền ra như vậy cho con đi học, bây giờ con lại lấy cái chết đến để đe dọa mẹ sao? Con à, con không phải còn nhỏ, nên tỉnh táo lại đi.”
Hiểu Thần nghe vậy vẫn luôn khóc. Sở Từ nhíu mày, yên lặng đánh giá hai mẹ con. Tướng mạo của hai người đều không phải là người xấu, người mẹ tuy rằng hơi mạnh mẽ một chút nhưng lại là người cần cù chăm chỉ, có thể trả giá cho gia đình, người con tuy rằng phản nghịch nhưng lại mềm lòng, biết nghĩ đến cha mẹ mình, nhưng hai người bây giờ lại mâu thuẫn lớn như vậy, là cái loại trường học gì mà khiến hai người bọn họ mâu thuẫn như thế?
Sở Từ lập tức mở thiên nhãn ra. Vừa nhìn qua thế nhưng cô lại theo Hiểu Thần đến trường học, điều khiến Sở Từ kinh ngạc là trường học của Hiểu Thần rất khác với những trường học khác, ngôi trường này thực sự giống như ngục giam, nơi nơi đều là lưới sắt, tất cả cửa sổ cửa chính đều lắp cửa phòng trộm, hành lang cũng bị vây lại, nói không dễ nghe thì phải nói là cả cái chỗ nhảy lầu cũng không có nữa. Trong trường còn có rất nhiều phòng tối, rất nhiều học sinh bị nhốt ở bên trong, một người giám thị đi vào, cầm roi da hung hăng quất những đứa trẻ trong phòng tối.
Hiểu Thần vì mách lẻo với mẹ nên cũng bị mang đi vào, giám thị cầm roi da hung hăng đánh cậu ta, vừa đánh vừa mắng: “Cái đồ rác rưởi, cả ngày chỉ biết chơi trò chơi, không có một chút cống hiến gì đối với cha mẹ! Tồn tại cũng chỉ là sâu mọt mà thôi! Này thì về nhà mách lẻo này! Đánh chết cái loại sâu mọt nhà mày đi! Rác rưởi!”
Vừa vũ nhục vừa tiến hành trừng phạt về thể xác đối với học sinh, Hiểu Thần bị đánh đến cả người run rẩy, cuộn lại một góc không dám động đậy, mặc người kia đánh chửi phát tiết tức giận.
Không biết qua bao lâu, người giám thị kia đánh mệt mỏi, xoa xoa cánh tay đang đau nhức của mình, hung hăng đá Hiểu Thần một cái, cú đá này đá ngay hạ thân của Hiểu Thần, Hiểu Thần bị đá lập tức run rẩy sau đó hôn mê.
Người giám thị thấy đã xảy ra chuyện liền đăng báo với lãnh đạo, xe cứu thương tới, nhân viên y tế đem Hiểu Thần nâng lên xe đưa đi bệnh viện cấp cứu.
Nhìn đến đây, Sở Từ thu hồi thiên nhãn, cô lại đánh giá mặt của Hiểu Thần, trên người của Hiểu Thần còn không có âm sát khí, từ tướng mạo của cậu ta mà nói thì hồi nhỏ cậu ta đã từng có một kiếp, tuy rằng đã cố vượt qua không có nguy hiểm về tính mạng nhưng sự cố này lại khiến thân thể của cậu ta bị tổn thương rất lớn, cả đời đều sống trong ốm đau, hơn nữa càng khiến cậu ta đau khổ là sự cố lần này khiến công năng của cậu bị ảnh hưởng, sau này không thể lại cương cứng, cũng bởi vậy sau khi lớn lên Hiểu Thần vô cùng tự ti, cũng không dám tìm bạn gái.
Nói cách khác, Hiểu Thần rất có thể bị cú đá kia của giám thị khiến cho mất đi năng lực của một người nam nhân.