Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 143 - Chương 143 - Trường Học

Chương 143 - Trường học
Chương 143 - Trường học

Lúc này người mẹ đã quỳ xuống, đau khổ cầu xin: “Con à, nghe lời mẹ đến trường học đi! Chỉ có nơi đó mới có thể khiến con trưởng thành, có thể từ bỏ trò chơi mà thôi!”

Hiểu Thần nhìn mẹ mình quỳ trên đất, vẫn luôn khóc lóc, cuối cùng chịu không nổi liền đồng ý, người mẹ vui vẻ lập tức cầm tay cậu khóc nói: “Mẹ biết con của mẹ đau lòng mẹ mà, đi, bây giờ chúng ta đến trường học, các thầy cô đều đang chờ con đâu.”

Mặt của Hiểu Thần xám như tro tàn, nhận mệnh để mẹ mình kéo mình đi.

“Từ từ…” Sở Từ bỗng nhiên mở miệng.

Sự ngăn cản của cô khiến hai người kia sửng sốt, mẹ của Hiểu Thần nghi hoặc hỏi: “Cô bé, cô đang nói chuyện với chúng tôi hả?”

“Đúng vậy.” Sở Từ cười nhìn bà: “Dì ơi, vừa khéo quẻ hôm nay con còn chưa có tính ra đâu, không thôi để con tính cho dì một quẻ đi?”

Mẹ của Hiểu Thần nghe vậy vô cùng kinh ngạc, đi nửa đường thế nhưng đột nhiên nhảy ra một cô bé trẻ tuổi nói muốn giúp bà đoán mệnh, có chuyện tốt như vậy sao? Không phải là kẻ lừa đảo chứ? Nghĩ đến thủ đoạn của những kẻ lừa đảo hiện tại đều rất cao, mẹ của Hiểu Thần liền phòng bị nhìn cô.

Sở Từ đương nhiên là biết ý tưởng của bà, cô cười nói: “Như thế này đi, dì cho con 2 phút để nói, nếu con tính không chuẩn thì dì có thể rời đi.”

Mẹ của Hiểu Thần chần chờ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được rồi. Dì cho con 2 phút, dì nói trước nha, dì không có nhiều tiền mà cho con đâu đó.”

“Không sao, chúng ta quen biết cũng coi như là có duyên, hơn nữa con cũng muốn giúp đỡ con trai của dì một phen, con không hy vọng sau này dì phải tự trách mình đã tạo thành sự thống khổ cả đời cho con trai của mình. Con muốn giúp con dì, cũng là muốn giúp dì.”

Mẹ của Hiểu Thần nghe thế liền hồ đồ, bà nghi hoặc nói: “Cô bé, lời nói của con khiến dì không hiểu nổi, con trai của dì đang yên lành, có cái gì cần con giúp đỡ chứ? Chẳng lẽ con nghe được lời của hai mẹ con dì nói chuyện, muốn đến lừa đảo sao?”

Sở Từ cười lắc đầu, thấy bà không tin mới nói: “Để con tính trước một quẻ cho dì đi.”

“Con nói đi.”

Sở Từ nhìn tướng mạo mẹ của Hiểu Thần, lắc đầu than nhẹ nói: “Dì cũng là một người có số khổ, tuổi nhỏ liền mồ côi mẹ, cha dì kéo xe nuôi sáu anh em dì lớn lên, thật vất vả mới đem một cái gia đình gánh lên, sáu anh em dì cũng đều ngoan ngoãn, đều là người cần mẫn, các gia đình đều sống không tồi. Dì cũng là một người rất biết kiếm tiền, chỉ tiếc là lại gả cho một người chồng không cố gắng, chồng dì mỗi ngày ăn nhậu chơi gái cờ bạc, không kiếm tiền nuôi gia đình, mọi chuyện đều dựa vào dì khiến cho mỗi ngày dì đều sống trong sự bực bội.”

Lời này khiến mẹ của Hiểu Thần không thể che giấu được sự khiếp sợ trên mặt, bà đảm bảo bản thân mình chưa từng gặp qua Sở Từ bao giờ, nhưng cô bé này lại như là ở ngay bên cạnh nhà bà, đối với những chuyện trong nhà bà rõ như lòng bàn tay. Đúng vậy, mẹ của bà mất sớm, bà thậm chí còn không nhớ rõ bộ dạng của mẹ bà, chỉ biết mẹ của bà cũng là một người phụ nữ rất có khả năng, cha của bà vất vả kéo xe nuôi anh em bà lớn lên, tất cả mọi người đều có thể chịu khổ, sau khi thành gia lập nghiệp thì mỗi người đều có thể sống tốt. Số của bà không tốt, gả cho một người đàn ông chỉ biết ăn nhậu chơi gái cờ bạc, chưa bao giờ làm chuyện gì đứng đắn, nhưng bởi vì con cái còn nhỏ, bà không muốn con mình giống bà, phải sống trong một gia đình không có đầy đủ cha mẹ nên vẫn luôn chịu đựng không ly hôn, mấy năm nay cũng cố gắng sống qua.

Tất cả mọi chuyện đều bị cô bé này đoán đúng, mẹ của Hiểu Thần kinh ngạc nói: “Cô bé, đây đều là con tính ra được sao? Không phải là con điều tra ra đi?”

Sở Từ cười nhẹ nói tiếp: “Nếu những chuyện kia là có thể điều tra, vậy những chuyện này con cũng không thể điều tra ra đi? Sau khi kết hôn không lâu, thân thể cha dì không tốt, dì thường xuyên đi về thăm ông ấy, có một lần dì mua món gì đó về cho ông ấy ăn, cha của dì ăn xong liền qua đời, vì vậy dì luôn tự trách mình, còn vì vậy mà tự sát qua một lần, nhưng cũng may năm người anh em của dì không có trách dì, thông cảm cho dì, khuyên dì kiên cường sống sót, dì vì con của mình cũng cố gắng tiếp tục sinh hoạt.”

Nghe thế cả mẹ của Hiểu Thần và Hiểu Thần đều khiếp sợ, đặc biệt là Hiểu Thần, cậu bé nhìn Sở Từ như là nhìn thần tiên sống, đúng vậy, tất cả những chuyện này Sở Từ đều tính chuẩn! Thực ra chuyện này hồi nhỏ cậu cũng không biết, lúc đó cậu còn rất nhỏ, nghe nói lúc đó mẹ cậu đến nhà ông ngoại thăm ông, ông ngoại bị bệnh vẫn luôn ho khan, lúc ấy trong nhà nghèo không ăn được hoa quả, mẹ cố gắng để dành ít tiền mua táo đến thăm ông ngoại.

Mua táo xong mẹ cậu nghĩ đến trong nhà có nhiều chuột nhưng nhiều lần mua thuốc diệt chuột đều là đồ giả, chuột ăn vào căn bản là không có chết, nhớ đến bà liền đến cửa hàng tìm ông chủ tranh luận, ông chủ thấy bà liền ngượng ngùng nói: “Lần trước tôi không biết mớ thuốc tôi nhập vào là giả, lần này thuốc diệt chuột tuyệt đối là hàng xịn, không xịn không ăn tiền.”

Mẹ cậu lập tức nói: “Đừng có mà lại bán đồ giả cho tôi nữa đấy.”

“Không có đâu, giả thì bà cứ đến tìm tôi! Thuốc lần này tuyệt đối là có thể đem chuột độc chết!”

Mẹ cậu cầm thuốc diệt chuột về, lại lấy quả táo bôi vào để trên bàn chuẩn bị lát nữa cầm đến góc tường bẫy chuột, lúc này mợ hai lại đến kêu mẹ cậu, mẹ cậu ra ngoài một chuyến, ai ngờ đúng lúc này ông ngoại cậu lại về nhà.

Ông ngoại cậu thấy táo còn vui vẻ nói: “Vẫn là con gái biết quan tâm cha, mua táo về còn đem táo rửa sạch cho cha nữa.”

Ai ngờ ăn táo xong ông ngoại liền ngã xuống đất bỏ mình, mẹ cậu biết ông cậu ăn phải quả táo kia sợ hãi kêu bác sĩ, lúc ấy bà còn có một chút tâm lý may mắn, dù sao trước đó mấy lần bà mua đều là hàng giả, chuột ăn còn không chết nói gì là người. Nhưng mà ông ngoại vừa ra khỏi cửa liền tắt thở, trùng hợp lần đó mẹ cậu mua được thuốc diệt chuột lại là hàng thật.

Lúc đó Hiểu Thần còn nhỏ, mấy chuyện này đều là người trong thôn đồn đãi, cậu lại nghe người trong nhà nói mới biết được, cậu vẫn luôn không dám nhắc đến chuyện này, sợ mẹ cậu khổ sở trong lòng, nghe nói sau đó mẹ cậu tự sát nhiều lần, muốn đền tội với ông ngoại nhưng đều bị người nhà kéo lại, các cậu các dì cũng đều thông cảm mẹ cậu, nói mẹ cậu cũng là có lòng hiếu thảo, không phải cố ý, đồng ý tha thứ cho bà, kêu bà đừng suy nghĩ quá nhiều.

Có đôi khi Hiểu Thần cũng nghĩ đây có phải là số mệnh hay không? Sớm một bước muộn một bước thì đều sẽ không có chuyện gì xảy ra, cố tình ông ngoại cậu lại về đúng khi đó, còn ăn trúng quả táo có độc kia.

Nhưng vấn đề là chuyện này rất ít người biết, cô gái kia làm sao mà biết được?

Nhắc đến chuyện thương tâm, mẹ của Hiểu Thần lập tức che miệng khóc, bà rưng rưng nước mắt nói: “Cô bé, xem ra con thật sự là biết đoán mệnh, vậy con có thể tính dùm dì thử xem cha dì có còn trách dì hay không? Không nói dối con, dì thật sự muốn chết rất nhiều lần, nhưng mà dì lại thương con dì, cũng luôn hận bản thân mình, là dì giết chết cha của dì nha!”

Sở Từ lập tức lắc đầu: “Cha của dì sẽ không trách dì, dì cứ yên tâm đi. Nếu ông ấy trách dì thì trên người dì đã mang theo tội nghiệt rồi, nhưng dì không có, có thể thấy được ông ấy đã tha thứ cho dì từ tận đáy lòng mình.”

Mẹ của Hiểu Thần nghe thế lại khóc lợi hại hơn. Một lúc sau ngừng nước mắt, bà lập tức khó hiểu hỏi: “Cô bé, con tính thật là chuẩn, con thật sự biết đoán mệnh sao? Hôm nay con ngăn lại hai mẹ con dì là vì cái gì? Sao vừa nãy con lại nói là muốn giúp con của dì?”

Thấy bà đã tin mình, Sở Từ mới mím môi nói: “Dì, nói như thế nào đây? Từ tướng mạo của con dì con có thể nhìn ra cậu ấy rất nhanh sẽ gặp phải tai nạn, cậu ấy sẽ bị người khác đánh, bị đánh bằng roi dài, trận đòn lần này sẽ khiến cho thân thể cậu ấy gặp tổn thương rất lớn, khiến cậu ấy đi dạo một vòng trên ranh giới tử vong, con tin là dì chỉ muốn đưa con mình đi học mà không phải đưa đi bệnh viện đúng không? Cho nên con mới ngăn lại, dì đừng cho con dì đi học ở trường đó nữa, nếu dì cứ khăng khăng đưa cậu ấy đi thì cho dù cậu ấy có thể bảo vệ tính mạng nhưng cũng sẽ vì chuyện này mà cả đời không thể có con. Con nghĩ dì làm mẹ đương nhiên là không muốn nhìn đến kết quả như vậy chứ?”

Nghe vậy, mẹ của Hiểu Thần khiếp sợ nói: “Con nói bậy cái gì vậy? Cái gì mà bị đánh? Con dì đi học làm sao có thể bị đánh chứ? Mà còn bị đánh đến phải vào bệnh viện nữa! Các thầy cô trong trường đối xử với nó rất là tốt, tuy rằng trong trường quản lý nghiêm khắc một ít nhưng mà đó đều là vì mục đích tốt mà thôi, lời con nói chỉ là nói quá!”

Sở Từ bất đắc dĩ, đến bây giờ mà mẹ của Hiểu Thần vẫn không chịu tin. Còn Hiểu Thần, cậu ấy nghe vậy liền sợ hãi lùi về phía sau:

“Không! Mẹ, cô ấy không có lừa mẹ đâu, trường học của tụi con thật sự rất biến thái, mỗi ngày đều sẽ đánh tụi con, không hài lòng liền đánh, mỗi ngày đều có người bị đưa vào bệnh viện, trường học còn không cho tụi con nói với cha mẹ nữa, nói nếu tụi con mách lẻo thì khi về trường sẽ bị đánh gấp đôi.”

“Cái gì?” mẹ của Hiểu Thần khiếp sợ: “Bị đánh? Sao có thể chứ? Mẹ đưa con đến đó học là để con bỏ game thôi mà?”

Bình Luận (0)
Comment