Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng ( Dịch Full )

Chương 144 - Chương 144 - Kì Quái

Chương 144 - Kì quái
Chương 144 - Kì quái

“Cái gì?” mẹ của Hiểu Thần khiếp sợ: “Bị đánh ư? Sao có thể chứ? Mẹ đưa con đi đến đó chỉ là để con bỏ game thôi mà?”

Mẹ của Hiểu Thần đưa Hiểu Thần vào học một ngôi trường ở thành phố bên cạnh, trường đó rất nổi tiếng, được mọi người xưng là quản lý bằng quân sự hóa, sau khi tiến vào thì con mình nhất định là sẽ bỏ được việc nghiện internet, sự thật cũng là như thế, Hiểu Thần vừa đi vào hai tháng liền ngoan hơn rất nhiều, sau khi trở về cũng không dám ra ngoài chơi game nữa, làm cái gì cũng đều rất yên tĩnh chứ không kêu kêu quát quát như hồi trước, mỗi ngày cũng có thể ở lại nhà. Bởi vậy mẹ của cậu mới cảm thấy phương pháp của mình là đúng, đưa con mình đến đấy thì nó sẽ thật sự thay đổi.

Hiểu Thần lập tức khóc ròng, nói: “Mẹ, mẹ đừng đưa con đến đó nữa, con thật sự là muốn chết mất thôi, cái trường đó mỗi ngày đều nhốt tụi con vào phòng tối, ngay cả đi WC cũng không cho tụi con đi, bắt tụi con đi tiêu đi tiểu đều phải đi trong phòng, nếu tụi con không nghe lời liền bị đánh, đúng rồi, mấy thầy giáo còn luôn đùa giỡn bắt nạt mấy bạn học nữ, có khi mấy bạn nữ bị bắt nạt cũng không dám nói gì, những người đó đều là cặn bã! Họ đều là những người không dung nhập được với xã hội, lăn lộn không nổi nữa nên mới đến đấy làm giáo viên! Bọn họ quản tụi con rất nghiêm, nếu lúc cha mẹ đi thăm tụi con mà tụi con dám mách lẻo thì bọn họ sẽ đánh tụi con nặng hơn nữa, còn không cho tụi con đem chuyện ở trường học đăng lên mạng, nếu không cũng sẽ đánh, mỗi ngày tụi con đều bị đánh, con thật sự là muốn điên rồi! Mẹ, con xin mẹ, đừng đưa con đến đó nữa mà!”

Nghe con mình nói vậy, mẹ của Hiểu Thần cũng kinh dị nửa ngày không nói nên lời. Sao lại như vậy? Hết thảy đều không giống như trong tưởng tượng của bà nha? Nghĩ đến cô bé kia nói nếu con mình lại đến đó sẽ bị đánh đến mức phải vào bệnh viện, còn bởi vậy mà cả đời không thể sinh con nữa, nói vậy chẳng phải là nói chỗ kia của con bà bị đánh hư, về sau không thể cùng phòng với nữ nhân sao?

Vậy…

Mẹ của Hiểu Thần sợ đến mức nhanh chóng ôm lấy con mình: “Không đi! Không đi! Chúng ta bây giờ liền về nhà, không bao giờ đến cái loại trường học này nữa!”

Hiểu Thần nghe thế, kích động nói: “Mẹ, chỉ cần mẹ không đưa con đến đó, con sẽ về trường ngoan ngoãn học hành.”

“Ừ.” Mẹ của Hiểu Thần kích động ôm con mình.

Giờ khắc này tướng mạo của Hiểu Thần xảy ra thay đổi, đứa nhỏ này sau khi thoát khỏi nơi đó thế nhưng thật sự cải tà quy chính, tuy rằng vẫn còn mê chơi trò chơi nhưng cũng bắt đầu ngoan ngoãn học hành, tương lai lại thi đậu một ngôi trường đại học tốt, sau khi tốt nghiệp liền xin vào một công ty trò chơi, làm những công việc liên quan đến trò chơi. Mà mẹ của Hiểu Thần đem con nuôi lớn như vậy tự nhiên cũng cao hứng, phúc khí còn ở phía sau đợi bà đâu.

Sở Từ thấy thế liền cười đi rồi, chờ hai mẹ con Hiểu Thần nhớ đến quay qua muốn cảm ơn cô thì đã không còn thấy cô đâu nữa rồi.

“Mẹ, cô gái kia thật sự biết đoán mệnh nha! Thật là lợi hại.” Hiểu Thần hưng phấn.

“Đúng vậy…” Mẹ của Hiểu Thần nghĩ đến những cái quẻ đó liền sợ hãi, bà vội nói: “Chúng ta nhanh chóng đi miếu thắp nhang đi, cũng thuận tiện quyên ít tiền, nghe nói nếu đoán mệnh không trả tiền thì đối chúng ta không tốt đâu, còn có, mẹ đưa con đi báo cảnh sát, chúng ta phải tố giác ngôi trường này mới được!”

“Dạ!” Hiểu Thần kích động nói.

…………….

Sở Từ thay đổi vận mệnh của Hiểu Thần nhưng cô lại không cảm thấy hối hận, cô thật sự không thể trơ mắt nhìn một đứa bé tốt như vậy bị ngôi trường kia làm hỏng, hơn nữa không thể sinh dục đối với đàn ông mà nói là một chuyện cực kì thống khổ.

Lúc này sự kiện Khang Quốc An lừa đảo cũng được liên tục đưa tin trên mạng, cũng khiến cho mọi người chú ý đến người Đại sư đã tính ra việc Khang Quốc An lừa đảo này, khi mọi người nghe nói đây là Đại sư của tiết mục ‘Đại chiến huyền học’ thì đều cảm thấy tò mò đối với chương trình hơn, nghe ngóng qua mới biết đây là một chương trình truyền hình thực tế, là tiết mục huyền học đầu tiên trong nước, mọi người biết vậy lại càng kích động hơn.

Thật sự là mọi người đều quá tò mò đối với mấy chuyện đoán mệnh, thông linh, gặp quỷ gì đó nha! Nhất thời các bạn mạng đều nghị luận sôi nổi.

-Thật là muốn coi, khi nào thì tiết mục mới chiếu đây?

-Chương trình của Orange Video sao? Hẳn là không tồi đi? Thật là chờ mong nha, hy vọng tiết mục sẽ không khiến chúng ta thất vọng, phải thật sự có thật chứ không phải là cố tình diễn ra như vậy.

-Đừng nói là thật sự sẽ đi bắt quỷ nha?

-Tiết mục này làm sao mà thông qua xét duyệt được hay vậy? Cục truyền thông vậy mà cũng duyệt qua sao?

-Thật muốn coi quá nha, người qua đường chụp được đến vị Đại sư kia mang mặt nạ! Thật là thần bí.

Diễn đàn Hải Giác cũng nhanh chóng đăng một topic lên: Orange Video sắp công bố chương trình ‘Đại chiến huyền học.”

Tóm lại chương trình còn chưa có chiếu thì cũng đã dựa vào nhiệt độ của Khang Quốc An mà nổi tiếng, Sở Từ cũng bị mọi người nghị luận sôi nổi, rất nhiều người nói muốn coi chương trình, chờ mong tiết mục công chiếu linh tinh.

Nếu là từ trước Sở Từ nhất định cũng sẽ nhập diễn như mọi người, một bên mắng Khang Quốc An không phải là người một bên ngồi hóng bát quái, nói mình cũng muốn nhìn tiết mục linh tinh, nhưng từ khi biết đây là kết quả lăng xê của tiết mục thì cô không còn có cảm giác nữa rồi.

Sở Từ đang muốn tắt wechat liền nhận được tin nhắn của 'Mắt to manh': “Sở Sở đại đại, cô có ở đó không? Tôi có một người bạn đang gặp phải chút chuyện muốn nhờ cô nhìn xem giúp.”

“Chuyện gì thế?”

“Bây giờ cô có ở công ty không? Tôi qua tìm cô nhé?”

“Được.”

'Mắt to manh' đến rất nhanh, còn dẫn theo một người nữ sinh cỡ tuổi cô đến cùng, Sở Từ đã từng gặp qua đối phương, đối phương cũng là một người tác giả như 'Mắt to manh', cũng làm việc ở phòng kế bên, mỗi ngày đều đến gõ chữ, nhìn qua là một người nữ sinh có vẻ an tĩnh.

Thấy Sở Từ cô ấy liền cười nói: “Sở Sở đại đại, tôi là Cố Cẩn Diệc, vẫn luôn rất thích cô, nghe 'Mắt to manh' nói cô rất lợi hại, lần này cô nhất định phải giúp tôi một phen.”

Sở Từ nhìn qua tướng mạo của cô ấy, nghi hoặc hỏi: “Cô làm sao vậy?”

Cố Cẩn Diệc thở dài, móc mấy tấm hình từ trong túi ra đưa cho Sở Từ: “Sở Sở đại đại, cô xem mấy tấm hình này đi.”

Sở Từ nhìn hình, cảm thấy nghi hoặc, ảnh chụp mà Cố Cẩn Diệc đưa ra đều là chụp một gian phòng ở, từ góc độ nhìn là có thể thấy được Cố Cẩn Diệc đứng ở cửa sổ chụp, cảnh tượng giống nhau, các tấm hình đều có góc độ giống nhau, có gì khác đâu?

Sở Từ nhìn kĩ một hồi rồi bỗng nhiên nhăn mày lại, Cố Cẩn Diệc nhỏ giọng hỏi: “Sở Sở đại đại, cô có nhìn ra cái gì không?”

Sở Từ lại nhìn một lần: “Mấy tấm hình này cô đều chụp vào những thời gian khác nhau sao?”

“Đúng vậy, có đôi khi là chụp buổi sáng trước khi ra cửa, ban ngày tôi đến chỗ này gõ chữ, ban đêm về nhà sẽ chụp thêm một tấm nữa.”

“Phát hiện khi nào?”

“Đại khái là một tháng trước.”

Sở Từ nhìn mấy tấm hình, cau mày, đối cô mà nói thì này cũng không phải chuyện to tát gì, dù sao cô cũng thường gặp quỷ, dạng ác quỷ nào mà chưa thấy qua chứ? Nhưng đó là cô mà thôi, chứ đối với người bình thường mà nói thì mỗi lần về nhà mà thấy bài trí trong nhà lại không giống nhau, cảm giác này nhất định sẽ khiến người ta vô cùng sợ hãi!

Cố Cẩn Diệc nhịn không được thở hổn hển một cái, nói thật, suốt quãng thời gian vừa qua cô vẫn luôn hoài nghi mình gặp vấn đề gì.

Chuyện bắt đầu từ một tháng trước, hôm đó buổi sáng trước khi ra cửa cô có soi gương, hơn nữa còn dán một tờ giấy note lên gương nhắc nhở bản thân mình tối về phải hốt quần áo vào nhà, vì dự báo thời tiết nói ngày mai có mưa, mà trên ban công cô còn trồng cây xương rồng, nếu không mang vào nhà thì sẽ rất dễ bị úng. Bởi vậy cô mới viết tờ giấy, ai ngờ buổi tối về nhà cô lại phát hiện tờ giấy bị thay đổi một chỗ khác.

Khi đó cô chỉ nghĩ là mình nhớ lầm, hôm sau cô lại phát hiện dép đi trong nhà của mình để ngoài cửa bị người dịch chuyển vị trí, từ trên mặt đất chuyển tới trong tủ giày.

Lại ngày hôm sau nữa, cô về nhà liền phát hiện ngăn tủ, ghế, cái bàn…tất cả bài trí trong nhà mỗi ngày đều có một chút biến động. Có cái dịch chuyển rất không rõ ràng, chỉ là ghế hơi dịch ra ngoài mà thôi, nhưng cô là một người cơ bản là không có ngồi ghế, phát hiện này khiến Cố Cẩn Diệc bị dọa đến.

Đầu tiên cô hoài nghi mình có vấn đề, nhưng chuyện này xảy ra rất nhiều lần nên cô bắt đầu tự nghiệm chứng bằng cách chụp hình lại, buổi sáng chụp một tấm buổi tối chụp một tấm, cứ như vậy, sau năm ngày cô lôi ra so sánh thế nhưng lại phát hiện bài trí trong nhà mỗi ngày đều không giống nhau.

“Có người nào có chìa khóa dự phòng của nhà cô không? Người đó đến nhà cô lúc cô không có ở nhà?”

“Không thể nào! Căn nhà này là tôi mới dùng tiền nhuận bút mua mấy tháng trước, tôi tự mình đổi chìa khóa, chỉ có bản thân tôi có mà thôi.”

Sở Từ gật đầu: “Cô còn có phát hiện được chỗ nào không thích hợp không?”

Cố Cẩn Diệc suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: “Thực ra còn có một chuyện nữa.”

“Chuyện gì?”

“Nhà tôi có lắp một cái điện thoại bàn, có một hôm tôi nhận được một cuộc gọi từ số bàn nhà mình, nhưng nhà tôi lúc đó không có người.”

Bình Luận (0)
Comment