Cố Cẩn Diệc thấy biểu tình của Sở Từ rất lạnh nhạt, như là căn bản không thèm để chuyện này ở trong lòng liền gấp gáp nói: “Sở Sở đại đại, nhà tôi thật sự có quỷ vào đó! Nếu không là không thể nào có nhiều chuyện kì quái như vậy xảy ra được.”
Sở Từ cười cười trấn an cô: “Đừng sợ, như lời cô kể thì con quỷ này căn bản là không có ác ý, nếu không cô còn có thể sống đến bây giờ sao?”
“Vậy sao?” Cố Cẩn Diệc sửng sốt một chút.
Sở Từ trầm ngâm: “Căn hộ này cô thuê hay là mua thế?”
“Mua, lúc đó tôi mới bán bản quyền, thấy căn hộ này rất tốt mà giá còn tiện nghi nên liền mua, ai ngờ vào ở xong liền luôn cảm thấy không thích hợp.”
“Vậy chúng ta đi xem rồi nói tiếp.”
“Được.”
Ba người cùng nhau đến nhà của Cố Cẩn Diệc, nhà của cô ở trong một khu chung cư rất không tồi, hoàn cảnh bố cục của khu chung cư cũng ổn, lại là chung cư cao cấp nên nhìn qua có vẻ rất xa hoa.
“Căn hộ này mua không rẻ đi?”
“Cũng còn được, 200 vạn là mua được rồi.”
“200 vạn? Theo tôi được biết thì nhà ở khu này rất ít có cái nào thấp hơn 300 vạn.”
Cố Cẩn Diệc gật đầu: “Đúng vậy, anh họ của tôi nói chủ nhà cần bán gấp nên giá mới rẻ như thế, không mua thì tiếc nên tôi cắn răng mua luôn.”
Ba người vừa vào thang máy thì một dì bán đồ ăn bỗng nhiên từ bên ngoài vào, thấy Cố Cẩn Diệc liền cười nói: “Con ơi, con nói thang máy của khu chúng ta có phải là bị trục trặc gì không?”
“Dạ không dì ơi, lần nào con đi cũng bình thường hết mà.”
Bà dì kia lắc đầu: “Không phải đâu, thang máy này lần nào cũng dừng lại ở chỗ nhà con rất lâu, có khi dì đi thang máy xong liền phát giác thang máy ngừng ở đó lâu thật lâu như là có người đang ra khỏi thang máy vậy đó, nhưng mà dì biết lầu đó có mỗi nhà của con thôi, mà ban ngày con còn không ở nhà nữa.”
Cố Cẩn Diệc ngẩn ra, sắc mặt trở nên rất kém cỏi.
Ba người ra khỏi thang máy, Cố Cẩn Diệc mở cửa nhà ra, Sở Từ đứng ở cửa móc tấm hình mà Cố Cẩn Diệc vừa chụp hồi sáng lúc ra khỏi cửa nhìn một lần, vừa nhìn qua liền phát hiện ra rất nhiều chỗ không giống nhau, dép lê buổi sáng là bày hướng về phía đông, bây giờ đã hướng về phía tây, giấy note trên gương bị thay đổi vị trí, lược chải đầu cũng bị người dịch chuyển vị trí, chăn trên giường được xếp gọn gàng, nhìn qua có vẻ chỉnh tề rất nhiều.
Cố Cẩn Diệc suýt nữa khóc, sự biến hóa của nhà mình khiến lông tơ cô dựng thẳng lên, cô thật sự rất sợ, dù sao cũng là ở một mình, nghĩ đến trong nhà có khách không mời mà đến cô thật sự là một chữ quỷ cũng không dám nói ra, sợ nó đột nhiên hiện hình.
“Sở Sở Đại sư…” Cố Cẩn Diệc kéo tay của Sở Từ, gấp không được: “Cô nhất định phải giúp tôi, tôi thật sự sợ quá.”
Sở Từ đẩy cô ra, cầm la bàn vào nhà, cô nhìn từng gian từng gian, phòng ngủ không có, phòng tắm không có, phòng khách không có, xác định trong nhà không có gì sau, cô nghĩ đến lời bà dì kia nói liền nhíu mày: “Hai người ở đây chờ, tôi đi ra ngoài một chút.”
Cố Cẩn Diệc ôm 'Mắt to manh', hai người sợ hãi gật đầu.
Sở Từ xuống thang máy, dạo qua một vòng trong khu chung cư này, cũng không phát hiện cái gì, cô lại ra khỏi khu chung cư đi một vòng, bất tri bất giác đến chỗ chợ. Chợ rau bên cạnh khu chung cư nhà Cố Cẩn Diệc rất lớn, cũng có thứ hạng trong thành phố này, không chỉ lớn mà giá cả cũng rất rẻ, rất nhiều người đi ngang qua đây cũng sẽ ghé mua đồ ăn nên chợ rau nhìn rộn ràng nhốn nháo cực kì.
Sở Từ đang muốn đi vào thì thấy có một nhà ba người đi ra, cặp vợ chồng kia khoảng 40 tuổi, đứa bé thì chỉ cỡ học sinh cấp hai, khuôn mặt bụ bẫm nhìn rất đáng yêu, hai vợ chồng trò chuyện vui vẻ, nhìn có vẻ ôn hòa, đứa bé cũng rất yêu cười, luôn đi theo bên người cha mẹ mình.
Ba người thấy Sở Từ nhìn mình, khuôn mặt liền lộ ra ý cười, Sở Từ cũng mỉm cười: “Mọi người ra ngoài mua đồ ăn sao?”
“Đúng vậy, con tôi muốn ăn cà chua chiên trứng, trong nhà không có cà chua nên tôi ra mua mấy trái làm cho nó ăn.”
Người đàn ông thấy Sở Từ, trong mắt đột nhiên có chút địch ý và đề phòng, Sở Từ ra vẻ không biết, cười nói: “Cà chua chiên trứng ăn rất ngon, mọi người cũng ở khu chung cư này sao?”
“Đúng vậy, cô cũng thế sao?”
“Đúng vậy.”
Sở Từ cười cùng bọn họ đi về, trên đường cô bé kia còn cười nói: “Chị ơi, chị thật là xinh đẹp, nhìn như minh tinh Hàn Quốc ấy.”
“Em cũng rất đáng yêu, mặt như một quả táo hồng, đáng yêu cực.”
Cô bé kia le lưỡi, cười hì hì hỏi: “Chị ơi, chị đang làm nghề gì thế?”
Sở Từ trầm mặc một lát, không có giấu diếm: “Chị là học sinh nhưng ngày thường còn giúp người ta đoán mệnh, bắt quỷ, xem phong thủy…”
Cô bé lập tức lộ ra biểu tình kinh ngạc, nói: “Chị thật là lợi hại!” sau đó quay đầu nói với mẹ mình: “Mẹ ơi, nhà mình dạo này cũng hay có chuyện lạ xảy ra, hay là mẹ cho chị ấy đến xem đi, coi coi có thể đem con quỷ ở nhà mình đuổi đi không!”
Người phụ nữ vẫn cười như cũ, nhưng sắc mặt người đàn ông kia lại trầm xuống.
“Được rồi, nếu như Tây Tây muốn chị ấy đi bắt quỷ thì chúng ta sẽ mời chị ấy đến nhà chúng ta nhé.”
Người phụ nữ kia vừa đi vừa nói chuyện với Sở Từ: “Nhà chúng tôi dạo gần đây cũng không biết là sao thế này, luôn là có một cô gái xa lạ vào nhà chúng tôi, nhìn bộ dáng hình như là không biết mình đi sai cửa thì phải, chúng tôi sợ dọa đến cô ấy, có khi cô ấy bị bệnh gì về tâm lý mà lại bị kích thích thì không ổn nên vẫn không dám nói, lần này cô đến vừa lúc giúp chúng tôi nhìn xem cô gái kia tại sao lại luôn vào nhà của chúng tôi.”
“Được, tôi sẽ đến xem thử.”
Bốn người đang đi qua đường thì một chiếc xe tải chở đầy hàng hóa chạy như bay đến, lúc sắp đụng vào người phụ nữ và đứa bé thì người đàn ông kia bỗng nhiên đẩy hai người ra, xe tải cũng không thèm để ý đến việc mình suýt nữa đụng phải người mà chạy đi rồi.
“Trị an dạo gần đây thật sự là không tốt, cảnh sát cũng không thèm quản mấy cái xe đó sao? Mỗi ngày chúng tôi ra ngoài mua đồ ăn thì cái xe kia đều suýt tông phải chúng tôi, còn may chồng tôi phản ứng nhanh nên lần nào cũng đẩy chúng tôi ra kịp.”
Người phụ nữ kia nói xong lại cười: “Chồng à, anh thật là lợi hại, lần nào cũng cứu hai mẹ con em.”
Nghe thế, sắc mặt người đàn ông vẫn âm trầm như cũ, chỉ có khóe miệng hơi nghéo một cái: “Vợ, anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em, vĩnh viễn vĩnh viễn.”
“Dạ.”
Sở Từ cúi đầu, trong mắt hiện lên ánh sáng kì dị, trầm mặc một lát cô mới nghi hoặc hỏi: “Dì nói chiếc xe này ngày nào cũng sẽ tới sao?”
“Đúng vậy, ngày nào cũng thế.” Tây Tây buồn rầu lắc đầu: “Chiếc xe kia rất kì quái, mẹ cùng em vẫn luôn đoán là người này có phải là có thù oán gì với nhà em hay không mà lần nào cũng suýt tông phải tụi em, cũng may ba em rất lợi hại, luôn cứu hai mẹ con em kịp thời, ba em là anh hùng.”
Nói xong Tây Tây liền hôn lên mặt người đàn ông kia một cái, sắc mặt hắn ta cuối cùng cũng hòa hoãn lại một chút, nhận thấy được Sở Từ đang nhìn mình, thân hình cao lớn của hắn cứng lại một chút, ngay sau đó liền dẫn mọi người đi về hướng chung cư.
Sở Từ ấn thang máy, bốn người nhanh chóng đến cửa nhà, người phụ nữ lục túi tiền rồi thở dài: "Haizz, cái đầu óc của tôi, lại quên mang chìa khóa rồi, hôm nay chúng ta lại phải leo cửa sổ vào nhà.”
“Đúng vậy, cũng may là cửa sổ nhà chúng ta rất lùn.” Tây Tây cười ha ha nói.
Chợt cửa nhà mở ra, Cố Cẩn Diệc và 'Mắt to manh' đứng ở trong phòng, kì quái nhìn Sở Từ: “Sở Từ, cô đang nói chuyện với ai thế?” Cố Cẩn Diệc nghi hoặc hỏi.
“Cô xem đi, lại là cô bé đó.” Người phụ nữ lắc đầu thở dài nói: “Cô bé này hình như là có vấn đề gì về thần kinh ấy, lần nào cũng đều giả vờ không nhìn thấy chúng tôi, cô ấy thường xuyên đi sai nhà, còn ngủ trên giường con tôi nữa, cô nói một người lớn như vậy, tôi cũng ngại nhắc, nói chuyện cùng cô ấy cô ấy lại làm bộ không nghe được, muốn đuổi đi thì lại thấy cô ấy đáng thương, thật sự là không biết phải xử lý chuyện này như thế nào. Cô có thể nói cùng cô ấy, bảo cô ấy đừng đến nhà chúng tôi nữa được không? Nhà chúng tôi chỉ có mấy căn phòng như thế này, căn bản là không đủ chỗ cho cô ấy ngủ lại nha.”
Tây Tây đột nhiên vào cửa, ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, cười nói: “Mỗi lần chị ấy chải đầu em đều đứng cạnh chị ấy, nhưng chị ấy lại chưa bao giờ nhìn em, lúc chị ấy tắm em cũng tắm cùng nhưng chị ấy cũng làm như nhìn không thấy, trong nhà như vậy thật là kì quái, có một người không bao giờ nói chuyện cùng mình, lại còn làm bộ không nhìn thấy mình, loại cảm giác này khiến em cảm thấy em mới là người kì quái vậy đó, nhưng mà rõ ràng có rất nhiều người có thể nhìn thấy tụi em mà.”
Cô bé chải một lúc đột nhiên cảm thấy da đầu đau, Tây Tây nghi hoặc nhìn lược, nói: “Gần đây cứ như vậy hoài, mỗi lần chải đầu là đầu con lại chảy máu. Sao kì vậy ta? Ba ơi, con có cần đi khám bác sĩ không?”
“Mẹ cũng là như thế.” Người phụ nữ kia trầm tư nói: “Gần đây mỗi lần mẹ tắm rửa cứ nhìn thấy nước biến thành màu đỏ, cảm thấy người mình cứ kì kì làm sao ấy.”
Sắc mặt của người đàn ông kia rất khó nhìn, hắn ta nhíu mày nói: “Nói bậy cái gì vậy? Hai người nghĩ nhiều quá mà thôi. Hai mẹ con em rất bình thường, một nhà ba người chúng ta chẳng có chuyện gì hết! Chúng ta đang sống rất là tốt!”
Hai mẹ con gật đầu, Sở Từ thấy thế liền thở dài nặng nề, Tây Tây liền hỏi: “Chị ơi, sao chị cứ thở dài mãi thế? À đúng rồi, chị có thể nói với cái chị kia, kêu chỉ đừng đến nhà em nữa được không?”
Sở Từ lắc đầu nói với cô bé: “Không được.”