Lúc này 'Mắt to manh' và Cố Cẩn Diệc đều sợ đến mức lùi lại phía sau, Sở Từ vẫn luôn nói chuyện cùng không khí, ngữ khí cũng có vẻ như đang nói chuyện với vài người khác nhau, hiển nhiên là trong nhà cô còn có những người khác, không phải, là quỷ khác! Có lẽ là còn không phải một con hai con.
Tình cảnh quỷ dị khiến hai nữ tác giả viết tiểu thuyết vô cùng sợ hãi.
“Vì sao không được?” Tây Tây khó hiểu hỏi.
Sở Từ trầm mặc một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ba của Tây Tây, lúc này sắc mặt của hắn vô cùng âm trầm, biểu tình không vui, thấy Sở Từ nhìn mình hắn liền tức giận nói: “Cô có ý gì? Sao lại nhìn chúng tôi kiểu đó?”
Biểu tình của Sở Từ có vẻ rất bình tĩnh, cô nhìn về phía hai mẹ con kia, giọng nói mang theo một chút không đành lòng: “Tôi đang nghĩ, nếu như tôi chọc thủng mộng đẹp của mọi người thì có phải là quá tàn nhẫn hay không, nhưng trên thực tế nếu tôi để mấy người vẫn luôn sống trong giấc mộng do ông ấy dệt nên, mỗi ngày trầm luân vào giấc mộng, cho rằng mọi chuyện không có gì thay đổi thì làm sao lại không phải là một loại tàn nhẫn khác chứ? Tôi cần phải nói cho hai người biết, hai người đã chết, đổi một câu nói dễ hiểu hơn thì mấy người bây giờ là quỷ, đương nhiên không chỉ là hai người, mà là cả nhà ba người của bà đều đã thành quỷ.”
Nghe cô nói xong ba người kia trầm mặc hồi lâu, hai mẹ con kia có vẻ không hiểu ý nghĩa của những lời này, người phụ nữ cười một tiếng rồi nói: “Cô bé, cô đùa hơi quá rồi đấy, chúng tôi đều đang sống tốt sao cô lại nói chúng tôi là quỷ? Nếu chúng tôi mà là quỷ thì sao cô có thể thấy được chúng tôi cơ chứ? Chẳng lẽ cô cũng là quỷ sao?”
“Tôi không phải là quỷ, tôi là người nhưng tôi có thể nhìn thấy quỷ.”
Nghe vậy sắc mặt của hai mẹ con biến đổi, lúc này bỗng nhiên một dòng nước ấm chảy qua đôi mắt của người phụ nữ, bà duỗi tay ra thử thì thấy máu đang chảy xuống không ngừng, bà hoảng hốt che lại đỉnh đầu thì lại xé xuống một mảnh tóc dính với da đầu, bà hoảng sợ thét lên, không biết làm sao mà nhìn Sở Từ.
“Đạo hạnh của chồng bà còn quá kém, ông ấy dệt nên một giấc mộng đẹp cho hai người, khiến hai người chìm đắm trong hạnh phúc của quá khứ, thậm chí còn không biết bản thân mình đã biến thành quỷ, người một nhà sinh hoạt trong giấc mộng do ông ấy dệt nên, mỗi ngày đi mua đồ ăn, mang con đi công viên chơi, có khi lại đi du lịch, buổi tối về đến nhà… tất cả mọi chuyện khiến hai người không biết mình đã thành quỷ, nhưng chồng bà lại biết, biết ngay từ đầu, nhưng ông ấy không muốn tỉnh lại, ông ấy còn đang nằm mơ, ông ấy hy vọng hai người đều đắm chìm trong mộng, cùng ông ấy trầm luân.”
Cô vừa nói xong thì biểu tình của người đàn ông đã trở nên phẫn nộ, hắn ta đột nhiên biến thành bộ dáng của lệ quỷ, lúc này bộ dạng của hắn ta có chút thê thảm, đỉnh đầu hắn bị tông biến hình, cánh tay tàn khuyết, chân cũng gãy, máu trên người chảy liên tục. Vợ hắn và Tây Tây đều bị dọa đến.
“A…” Hai người thét chói tai, bị dọa nói: “Chồng ơi, anh làm sao vậy? Sao chân của anh lại bị đứt? Sao đầu lại bị bẹp? Thân thể của anh cũng chảy nhiều máu như vậy! Em phải đưa anh đi bệnh viện, phải đi bệnh viện thôi!”
“Ba ơi ba đừng làm con sợ, ba bị chảy rất nhiều máu!”
Trong lúc nói chuyện thì người phụ nữ kia và Tây Tây cũng bắt đầu đổ máu, hai người khó tin mà vuốt đầu tóc của mình, kinh ngạc phát hiện tình huống của mình cũng không tốt hơn người đàn ông kia là bao, thân thể của hai người cũng rách tung tóe như búp bê vải, máu chảy liên tục, nhiều đến mức khiến người ta hoài nghi thì ra người lại có nhiều máu để chảy như vậy.
“Mẹ ơi, con bị làm sao vậy?” Tây Tây che lại đôi mắt đang chảy máu của mình, khóc ròng nói: “Mẹ, con bị sao thế này? Thật là nhiều máu! Con không muốn! Con không muốn chết! Con còn muốn đi học, muốn chơi cùng các bạn, còn muốn tập đàn violin nữa!”
Người phụ nữ kia cũng hoảng sợ, bà ôm lấy con gái mình, khóc nức nở hỏi chồng mình: “Chồng ơi, rốt cuộc là sao thế này? Cô bé kia nói là sự thật sao? Chúng ta thật sự đã chết rồi? Làm sao có thể? Làm sao có thể chứ? Chúng ta rõ ràng vẫn còn sống tốt, chúng ta còn sinh hoạt cùng nhau như trước, có gì khác đâu? Làm sao chúng ta lại chết được? Chuyện xảy ra khi nào?”
Người đàn ông kia có vẻ không đành lòng, hắn phẫn nộ nhìn Sở Từ, hận nói: “Đều là tại cô! Do cô mà ra! Nếu không phải là cô thì chúng tôi còn có thể sống hạnh phúc như trước, chúng tôi sẽ tiếp tục sống như vậy, nhưng cô lại phá hủy giấc mộng của chúng tôi, là cô khiến vợ con tôi biết chuyện này! Tôi muốn giết cô! Giết cô!”
“Giết tôi?” Sở Từ cười lạnh: “Có rất nhiều quỷ muốn giết tôi, ông cứ nhắm chừng sức lực của mình trước đi. Sao nào? Muốn bịt tai trộm chuông, mỗi ngày trở lại nhà của mình, mỗi ngày tản bộ mua đồ ăn là có thể sống như trước kia sao? Nếu tôi đoán không sai thì chiếc xe tải mỗi ngày đều xuất hiện kia chính là chiếc xe lúc trước tông ba người đi? Hôm nay vợ ông nói thế tôi đã cảm thấy kì quái, cái xe gì mà có thể mỗi ngày đều tới? Tôi nghĩ rằng trước khi chết ông vẫn cảm thấy áy náy với vợ con, hoặc là trong thế giới giả thuyết của ông thì chiếc xe này vẫn luôn tồn tại, mỗi ngày nó đều lao về phía ba người, đẩy vợ con của mình ra khỏi chiếc xe đó là nguyện vọng của ông đúng không?”
“Đừng nói nữa!” Người đàn ông kia tàn nhẫn mắng: “Cô còn dám nói một chữ nào tôi liền giết cô.”
Sở Từ lạnh giọng nói: “Giết tôi? Ông còn không có đủ tư cách đó! Nhưng lời nên nói tôi vẫn phải nói, để tôi đoán xem, ông làm những chuyện này là vì cái gì. Nếu một nhà ba người cùng nhau bị tông chết, là người bình thường thì nhất định sẽ muốn cùng nhau đi đầu thai, như vậy cũng coi như hoàn thành tâm nguyện, cùng lắm thì kiếp sau lại trở thành người thân của nhau, nhưng ông lại không, ông đem vợ con ông vây ở đây là vì lý do gì? Chẳng lẽ là vì áy náy nên đền bù sai lầm sao? Nhưng sao lại có thể chứ? Rõ ràng là xe vận tải tông chết họ, ông có quan hệ gì đâu? Hay là trước khi chết ông đã làm gì có lỗi với vợ con, hoặc là, ông đã gián tiếp gây nên trận tai nạn này?”
Cô vừa nói ra lời này, người đàn ông kia bỗng nhiên bay về phía cô, hắn bóp chặt cổ cô, hung hăng mắng: “Câm miệng! Câm miệng! Tôi kêu cô câm miệng cô có nghe thấy không? Đừng nói nữa! Tôi chỉ là muốn để hai người họ ở lại với tôi, cùng nhau sinh hoạt như trước! Tôi chỉ muốn như vậy mà thôi!”
Bỗng nhiên người phụ nữ ôm lấy đầu mình, thống khổ rên rỉ: “Hình như tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra tôi đã chết rồi, lúc tôi và con cùng nhau qua đường thì bị một chiếc xe tải đâm chết, lúc ấy tôi còn muốn đẩy con tôi ra nhưng không làm được nên hai chúng tôi cùng nhau chết. Lúc qua đường hình như là do tôi quá tức giận nên không nhìn thấy đèn tín hiệu, nhưng mà sao tôi lại tức giận như thế? Rõ ràng là không có chuyện gì đáng để tôi tức giận như vậy cả, tình cảm của chúng tôi vẫn luôn rất tốt…”
Nói đến đây bà đột nhiên trừng lớn đôi mắt, không thể tin tưởng nhìn về phía chồng mình, bà lắc đầu lẩm bẩm: “Không, không phải! Nhất định là tôi nhớ lầm rồi, chồng tôi làm sao có thể phản bội tôi cơ chứ? Nhưng trong đầu tôi lại có những hình ảnh này là sao? Lúc đó tôi phát hiện ông ấy có tình nhân ở ngoài liền tức giận thu dọn hành lý, dẫn con gái vừa mới tan học muốn về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày, chồng tôi vẫn luôn đuổi theo chúng tôi, tôi liền cứ chạy, không để ý đến đường xá nên mới bị xe tải tông chết!”
Trên mặt bà tràn đầy bi thương, bà bị đoạn kí ức này dọa đến, khóc ròng nói: “Chồng à, nói cho em biết đây không phải là sự thật đi! Anh không có phản bội em, không có đúng không?”
Người đàn ông kia nghe vậy bỗng nhiên khóc lên, hắn ta thu hồi cánh tay đang cầm cổ tay Sở Từ lại, quay sang cầm tay vợ mình đau khổ nói: “Vợ à em nghe anh nói, anh là súc sinh, anh không phải là người! Lần đó thật sự là do ngoài ý muốn, công ty anh đi liên hoan, anh uống say quá, ngày hôm sau tỉnh giấc đã nhìn thấy ả đàn bà kia nằm ở trên giường. Anh thật sự là không biết sao lại như thế nữa, xảy ra chuyện như vậy anh cũng rất sợ hãi, muốn dùng tiền để giải quyết, ai ngờ ả ta vẫn luôn quấn lấy anh. Sau khi bị em phát hiện anh cũng không ngờ em lại sẽ tức giận như thế, em vẫn luôn chạy, anh liền đi theo phía sau em. Lúc em qua đường anh sợ em xảy ra chuyện nên vẫn luôn gọi em lại, nhưng em không nghe, lúc đó xe tới, anh muốn đi lên đẩy hai mẹ con em ra nhưng lại làm không được, cuối cùng ba người chúng ta đều đã chết! Anh thật sự rất tự trách! Anh thật sự hy vọng mọi chuyện có thể giống như trước đây, cả nhà chúng ta còn hạnh phúc sống cùng nhau, nhưng anh lại là đồ tồi! Anh là súc sinh! Là anh đem cuộc sống của chúng ta hủy hoại, còn khiến con của chúng ta cũng cùng chúng ta mất mạng. Anh có lỗi với hai mẹ con, anh áy náy lắm! Sau đó anh phát hiện khi thành quỷ em liền quên hết những chuyện này, anh liền cùng em và con trở về đây, làm bộ chúng ta vẫn còn hạnh phúc sống cùng nhau.”
Người phụ nữ kia nghe vậy vẫn luôn bụm mặt khóc, bà đã nhớ ra mọi chuyện, cuộc nói chuyện đau lòng kia, cùng với chiếc xe chạy như bay đó.
Tây Tây thì khó tin mà khóc: “Cho nên con đã chết rồi sao? Con sẽ không còn được gặp bạn của con, cũng không thể ra nước ngoài chơi, không thể đi trại hè, không thể thi cấp ba được. Bởi vì con đã chết?”
Ba người vẫn luôn ôm nhau khóc, đến cuối cùng, Cố Cẩn Diệc liền nhìn thấy trên sàn nhà bỗng nhiên xuất hiện một bãi máu loãng, cô bị dọa đến suýt khóc.
'Mắt to manh' cũng kinh ngạc, tuy rằng cô vẫn luôn biết Sở Từ đoán mệnh lợi hại nhưng lại không biết Sở Từ còn có thể nhìn thấy quỷ, chuyện này rất đáng sợ được không?
Bọn họ khóc rất lâu, cho đến cuối cùng tha thứ lẫn nhau. Sở Từ thấy thế cũng cảm thấy đây là kết cục tốt nhất, đừng nói cái gì mà đàn ông ngoại tình vĩnh viễn cũng không đáng được tha thứ, nếu đã chết thì chuyện đời trước nên lưu lại ở đời trước, qua cầu Nại Hà thì mọi chuyện đều đã tan thành mây khói, không còn quan hệ gì đến họ nữa, người làm những chuyện đó đã không còn là hắn mà là người đời này chưa qua cầu Nại Hà.
“Tôi đưa mấy người đi thôi.” Sở Từ nói.